XtGem Forum catalog
Tôi biết mình được chọn để yêu

Tôi biết mình được chọn để yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 20-05-2016

Tôi biết mình được chọn để yêu

(Admin - "Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi")


Chúng mình bất chấp hết để yêu nhau nhưng sẽ không đến với nhau phải không anh?


Vì đó là cuộc đời...


***


Bước một mình trên con đường vắng thân quen, tôi nghĩ thế và thường có thói quen nghĩ thế. Mười tám tuổi, bình thường với khuôn mặt và dáng người phổ biến, chưa một lần được anh nhận ra.


Anh mười chín, trượt đại học một năm nên học cùng lớp tôi, tên là Hùng, tính khí khá là anh hùng- theo kiểu ngạo ngược và hổ báo. Là con trai nên trong cái trường này cũng coi là nổi bật, ăn mặc chỉn chu, hành xử ấn tượng.


Chúng tôi quen nhau như thế, là sự kết hợp của cái bình thường và cái nổi bật, cũng tạm ổn, ít ra chưa đá nhau chan chát.


Tôi biết mình được chọn để yêu


Vào đại học, ngày đầu tiên họp lớp là cái một chán ngán đối với tôi. Tôi cô đơn nhận ra chỉ có mình không quen ai còn mọi người thì ai cũng có một nhóm bạn bè, hoặc cùng luyện thi đại học, cùng học cấp ba, hoặc vừa quen,... Mọi người có ti tỉ lí do để gạt một đứa như tôi ra ngoài, không quen ai trong lớp cũng không có nhu cầu quen ai trong lớp, tôi ngồi trong một xó gặm nhấm cuốn sách trong tay. Nhờ có hành động ấy, tôi đoán thế, một đứa bình thường như tôi trở nên đặc biệt, đặc biệt kiểu lập dị. Và cũng vì thế, tôi đoán một lần nữa, anh đến ngồi cạnh tôi chẳng để nói gì với tôi cả, nhưng tôi luôn tin mình là người được chọn.


Lớp nhiều nhóm, ai cũng có một nhóm và ngồi hơi hơi xa chỗ tôi chọn, nghĩa là các cộng đồng người trong lớp này còn một tí nhân từ, gạt phăng tôi ra nhưng cũng cấp cho một mảnh đất nhỏ tạm gọi là lãnh thổ. Còn anh ấy, cùng với hai thằng bạn xâm chiếm lãnh thổ của tôi. Đọc sách tôi không cần lắm sự yên tĩnh nhưng gặm nhấm cái lạc loài được gây dựng có chủ đích thì tôi rất sợ những tiếng ồn. Thêm vào đó, thay vì tẩy chay mọi người, cái nhóm ba thằng lạ mặt này làm tôi cảm thấy mình đang bị tẩy chay. Quay mặt về phía quân phá hoại, co hai người bình thường không cần nói vì đang quay mặt về phía tôi, hay chính xác thì là quay mặt về phía cái người đang ngồi quay lưng vào tôi. Tóc đỏ, xoăn trông có vẻ tài tử, sơ mi hồng mà vẫn mạnh mẽ, đeo vòng tay hình thánh giá. Nhìn nhận chung của tôi thì là một gã cũng thích chơi trội, thích gây chú ý. Tôi kết luận mình sẽ không chú ý. Nhưng người ấy lại quay mặt về phía tôi, cười với tôi, cái nụ cười mà mãi sau này tôi mới biết, đã làm tình làm tội rất nhiều em gái ngây thơ. Mà tôi thì là một chị gái tự nguyện.


Chúng tôi để ý nhau, tôi để ý nhiều hơn, tôi đoán thế, bởi vì tôi có cả một chiến dịch cưa cẩm. Không được bắt đánh trực diện, cảm giác ban đầu của tôi là thế. Lân la hỏi chuyện hai cái người bình thường còn lại, vì hai gã này có vẻ giống tôi hơn. Hai tên này ở kí túc xá, một người cùng quê, một người hợp cạ trong các trò chơi với chàng. Hai hôm sau, tôi viết đơn xin vào kí túc xá, trong đầu ẩn hiện hình ảnh tám con người nhung nhúc trong một căn phòng chật hẹp, tám đứa con gái, tám cái sự mà người ta bảo là phức tạp và rắc rối vô cùng. Nén một tiếng thở dài, tôi nhất định phải quen hai gã, và sự quen biết của tôi với chàng phải là tình cờ, kiểu như một ngày đẹp trời tôi đi chơi với hai gã mà tôi đã quen rồi gặp chàng, ánh mặt chạm nhau. Mỉm cười, cúi chào, nói trông cậu quen quen để rồi phải xin lỗi khi biết rằng chúng tôi học cùng lớp, đại loại vậy.


Vào kí túc xá hai tuần và không quen ai cả. Từ ngày sinh ra, tôi đã biết rằng tôi là một đứa không có não hoặc giả có thì đã bị bao nhiêu mĩ phẩm trên đời làm cho mịn màng không một nếp nhăn rồi. Tôi chẳng nhớ nổi tám cái tên, tám khuôn mặt cùng phòng chưa nói gì đến phòng hai gã kia. Tôi tuyệt vọng, muốn đổi hướng. Lớp ngoại ngữ đổi giáo viên, một người khó khăn trong điểm chuyên cần và điểm danh tận mặt, tôi ngán ngẩm lê xác đi học thì nhận ra mình học cùng một trong hai gã bạn của chàng. Giờ nói chuyện là ổn, làm quen lúc này thì không quen chàng.


- Cậu ơi, cậu học cùng lớp tớ phải không? Tôi bắt chuyện theo kiểu, đừng hòng bảo là không.


- Ừ. Gã trả lời như thật rồi quay lên bảng như kiểu tôi đang quấy rầy một bạn nam chăm chỉ học hành.


Tôi ngồi ra xa cắm mặt xuống sách vở hơi hậm hực, nghĩ cứ học đi, đồ chăm chỉ. Ba tiết học ngoại ngữ chỉ có thế, không hơn. Giờ về, tôi vòng qua lối thư viện để không cùng đường gã, cố rảo bước thật nhanh tôi muốn cười chào gã khi đến cổng kí túc xá, rồi lúc đi mua cơm tình cờ vào cùng một hàng ăn là đẹp. Tôi được toại nguyện. Cứ thế, nhìn cái mặt phổ biến của tôi mãi rồi gã cũng quen, rồi chuyện trò, nhận nhau là anh em. Lắm lúc tôi tưởng nhầm mình đang tán gã. Thỉnh thoảng, khi liếc nhìn chàng trong các tiết học cùng lớp, tôi còn sợ gã nghĩ tôi đang nhìn gã, nhưng vẫn phải nhìn, nhìn để biết chàng cứ ngày một đẹp lên và trái tim tôi ngày càng thôi thúc. Nhưng vẫn phải đi đường vòng, chậm mà chắc.


- Anh đã có người yêu chưa thế?


- Tao chưa, sao?


- Không, em hỏi để biết thôi. Ra đường gặp chị dâu còn chào.


- Đợi đi.


- Đợi đến bao giờ. Mà ba anh con trai lớp mình có người yêu hết rồi mới phải chứ. Tôi đẩy câu chuyện sang cả ba anh nhưng chỉ muốn biết về một anh thôi.


- Tao thì chưa, còn thằng Quân thì chịu, tao quen qua thằng Hùng.


- Ừ, ừ. Tôi cười, cười, gật đầu nhưng mắt sáng lên như kiểu còn anh Hùng thì sao.


- Còn thằng Hùng thì không phải nói.


- Hả. Không giấu nổi nét ngạc nhiên và sự thất vọng, tôi thốt lên đầy bi phẫn. Không phải nói, là đang trêu tôi chắc.


- Nó thì thiếu gì đứa yêu. Không để ý đến cái hả của tôi, tên này tiếp tục nói. Thằng Hùng nhiều người yêu lắm, mà nó cũng yêu nhiều, thay người yêu như thay áo.


- Ừm. Tôi gật đầu, bĩu môi, câu trả lời kèm theo tiếng thở dài như kiểu thấy phiền lòng khi có một thành viên trong lớp như thế và cũng là giấu đi cái sự thất vọng đang lấn át con tim.


Một khoảng im lặng kéo dài nhưng hình như muốn chấm dứt cái yêu thương vừa chớm nở một tháng của tôi, gã nói Hùng yêu nhiều nhưng chỉ dành tình cảm cho một đứa, được năm năm rồi. Tôi gật đầu nặng nề, không muốn khóc, không muốn nói thêm gì nữa. Một tháng, ít thế thôi nhưng đủ để tôi đau lòng vì kế hoạch tan vỡ.


Tôi biết mình được chọn để yêu


Những đêm sau đó ở kí túc xá, tôi nhớ anh nhiều hơn hẳn. Người ta bắt đầu nhớ da diết khi quyết định quên, tôi nói thật đấy. Yêu sâu sắc một người năm năm, làm sao có thể yêu tôi được nữa, tôi quyết định dừng chiến dịch lại. Nhưng tôi nhớ da diết, cái người mà trong suốt hơn một tháng, tất cả những gì tôi biết là tên, quê hương, tình sử mù mờ. Trước khi ngủ lúc nào tôi cũng nghĩ giờ này anh đang làm gì, có đang nghĩ tới cô gái năm năm. Tôi đi học chăm chỉ, tôi nghĩ anh cũng đi học chăm chỉ. Những ngày anh nghỉ, tôi thấy như ở lớp này có một sự thiếu thốn trầm trọng, có chút gì đó là nhói trong tim. Khi anh đi học, tôi lặng lẽ nhìn rồi nhờ bạn điểm danh giúp, chuồn về trước mắt anh. Từ ngày quyết định quên, tôi dành mười sáu tiếng để nhớ anh, băn khoăn về anh còn tám tiếng là thời gian của riêng tôi, tôi cần phải ngủ. Yêu bao nhiêu cũng được, nhưng con người vẫn phải ngủ và ăn. Anh xuất hiện trong giấc mơ của tôi.


Mệt mỏi, tôi bỏ đi Hòa Bình một tuần. Thành phố ấy rộng và vắng. Tôi nhìn lên bầu trời, trời cuối thu âm sâm, sương phủ che kín những yêu thương mù mờ của tôi. Ngước mắt lên nhìn trời, má hơi ướt, tôi và người đó đang không cùng nhau một khoảng trời. Ngày đầu tiên tôi ra đập thủy điện, chọn một mỏm đá và nhìn ra những nhịp sóng nước gập ghềnh. Tôi thấy mình bị trượt chân, anh đưa tay ra đỡ. Hôm sau tôi leo lên đỉnh đập thủy điện, đi bộ, tôi có thể nhìn cảnh vật xung quanh thật thoải mái, rõ nét nữa. Tôi nhìn xuống con đường mình vừa đi qua, vòng vèo, uốn lượn, và có gương mặt anh, ở đây, ẩn giấu trong những bước tôi vừa đi qua. Những ngày sau trời mưa, nằm trong nhà chị họ, nhìn ra sân, cảnh vật đìu hiu gợi ra gương mặt anh buồn. Một tuần của tôi chỉ thế, lặng lẽ, trầm buồn. Chỉ có facebook của tôi là sôi nổi. Nó được tag vài lần trên facebook lớp, lúc là bạn "Tóc đỏ" chưa nộp tiền quỹ lớp, lúc thì điện thoại "Tóc đỏ" không liên lạc được, ai biết bạn ấy thì nhắc nộp quỹ lớp, khi thì nhắc ngày họp đoàn. Đại loại thì sau này, các bạn trong lớp tôi sẽ biết "Tóc đỏ" là một đứa lì lợm, thiếu trách nhiệm với công việc chung.