Tôi biết mình được chọn để yêu
Đăng: 20-05-2016
Tôi biết mình được chọn để yêu
Cuối tuần đến, không nhanh, không chậm hơn các tuần khác, chỉ vui hơn thôi. Hùng vào tận cổng kí túc xá đón tôi.
- Em để đây nhé. Tôi treo đồ vào xe Hùng và nói.
- Ừ cũng được. Anh trả lời, tôi nghe giọng nói rất nhẹ nhàng. Ra cổng, đợi bạn anh nữa.
- Vâng. Tôi trả lời khi đã ngồi sau xe anh và gần như đã áp má vào lưng anh.
Con đường từ kí túc xá đến cổng trường thật ngắn quá mức, tôi hơi hậm hực vì sự chật hẹp của ngôi trường này nhưng nghĩ đến quãng đường từ Hà Nội về Ba Vì tôi cũng nguôi phần nào. Thêm một điều giúp tôi hạ hỏa là thời tiết hôm nay rất đẹp, đúng như dự liệu.
- Chào mọi người. Tôi cười hớn hở, giọng rõ và vang của người lần đầu tiên được phát biểu chưa biết như thế nào thì đủ nghe. Chị là người yêu anh Quân ạ, em là bạn học cùng lớp các anh ấy. Tôi nói tiếp, nhìn Hùng cười.
- Chào em, chị là... Giọng của chị ấy nhẹ nhàng và thân thiện lắm.
- Đây là Vân người yêu anh. Hùng cắt ngang câu nói của chị.
- Thế ạ. Tôi cười nhưng nói chậm và nhỏ hơn, người tôi hơi lạnh, tôi cảm nhận được mặt mình lạnh toát, dây thần kinh co lại. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là chết điếng người.
- Ê, con ranh, tao đèo mày. Lâm đến, nói vui vẻ chắc vì không biết cảm xúc của tôi.
Tôi bước xuống, sang xe Lâm cùng lúc với Ngọc bước xuống xe Lâm sang xe Quân. Ngọc là người yêu của Quân. Hình như tôi về nhà Hùng để xe Lâm không còn chỗ trống, hơi buồn nhưng dù sau tôi cũng được về nhà Hùng. Tôi thấy trong người bức bối, hình như khí trời làm tôi thấy oi bức, hậm hực.
Về nhà Hùng tôi chụp nhiều ảnh nhưng không chụp chung với ai cả, tôi ghét hết mọi người, đặc biệt là Vân. Còn Hùng, tôi không dám.
Sinh nhật Hùng qua, hai ngày dài lê thê như hai thế kỉ tôi bị ném đến hành tinh khác của sự ngột ngạt và khó chịu. Tôi không nhớ nó như thế nào, đại khái là trong khi Ngọc và Vân giúp mẹ Hùng làm cơm, tôi bỏ ra bờ đê chụp ảnh, chụp phong cảnh và tự sướng vì tôi đi một mình. Bờ đê rộng và mát. Khi mọi người sôi nổi trò chuyện trong bữa cơm, tôi im lặng nghe Vân gọi mẹ Hùng là mẹ, im lặng nhìn Vân là chủ nhà, khéo léo và hiếu khách. Rửa bát, tôi làm vỡ hai cái đĩa. Hết sinh nhật Hùng.
Về kí túc xá, kể lại cho mọi người bằng giọng hứng khởi, khen Vân hết lời. Đến tận bây giờ tôi chẳng biết mình lấy những lời khen ấy ở đâu, chỉ nhớ hôm ấy một chị cùng phòng nhấn mạnh thêm, đúng rồi, Hùng thích những người giống mẹ nó, đảm đang, khéo chiều chồng, khéo nuôi con. Mà mẹ nó hay bao che cho mấy vụ nghịch ngợm của nó nên nó yêu mẹ lắm. Sau này lấy vợ, chắc chắn phải là một người đảm đang như thế. Chị cùng phòng nói rất nhiều, là hàng xóm của Hùng, chị hiểu anh khá rõ. Tôi thoáng nhớ có lần anh bảo con gái phải biết nấu ăn, tôi nghĩ đến Vân, đến hai cái đĩa. Hơi buồn. Nhưng tâm trạng ấy đỡ ngay khi biết người yêu nào của Hùng cũng được dẫn về nhà, cũng gọi bố mẹ như một đảm bảo cho đám cưới sau này. Tôi thấy Vân cũng như những người yêu khác của Hùng, chỉ là mơ mộng viển vông. Nghĩ thế, tự dưng tôi thấy thương thương Vân và những người mang danh người yêu Hùng. Nhưng tôi biết, tôi khổ nhiều hơn họ, tôi còn không được làm người yêu Hùng. Ngọc biết chuyện, bảo Hùng coi trọng tôi hơn những người mang tên người yêu kia. Hùng coi tôi là bạn thật sự. Tôi cảm ơn Ngọc, cười chua chát, nghĩ đến việc chúng tôi đã làm. Người ta không làm thế với bạn bè.
Sau sinh nhật Hùng, tôi hay đi cùng Ngọc và Lâm, thường thì không có Quân, Quân thích đi uống rượu cùng Hùng, còn bọn tôi đi ăn chè, uống nước ngọt. Nhưng có một lần, Ngọc với Quân giận nhau, Ngọc lôi tôi đi uống rượu, hai đứa say, gọi điện cho một nửa của mình. Hôm sau Ngọc và Quân làm lành, tôi trở thành em gái Hùng. Em gái là có đầy đủ đặc quyền để nũng nịu, để vòi vĩnh anh trai và tôi là cô em gái rất biết sử dụng đặc quyền của mình. Vân không thích tôi. Tôi cũng thế. Ai lại thích người yêu người yêu của mình bao giờ, đặc biệt là khi cái đứa ấy mỗi khi say lại cất tiếng gọi anh yêu, lại hát, nhảy, múa điên loạn. Lan và Quế cũng giống Vân, nghĩa là cũng là người yêu Hùng và không thích tôi.
Vì tôi nên Vân quản Hùng. Ban đầu anh bảo với tôi là thấy hay hay, chưa ai dám quản anh cả. Lâu dần rồi chán, anh bỏ Vân nhưng vẫn yêu Lan và Quế vì hai người giàu đức hi sinh và nhún nhường hơn, tôi vẫn là em gái Hùng.
Lâm giành được học bổng đi du học, Quân theo lệnh của pa ma không được chơi với Hùng. Phụ huynh vẫn cho Hùng là tác nhân xấu. Ban đầu hai người vẫn chơi với nhau nhưng giấu giếm chán rồi cũng tự tách nhau ra. Quân không chơi với Hùng, tự nhiên tôi và Ngọc cũng nhạt dần. Cảm thấy tình bạn tan rã, tôi tập hút thuốc, hút được thuốc, thế là có bạn mới. Giờ đi học chỉ có tôi với Hùng, chúng tôi không còn là một nhóm bốn người. Thỉnh thoảng tôi thấy buồn nhưng như này cũng tốt, chúng tôi thân nhau hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn, bên nhau cũng nhiều hơn. Chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi trở thành hình và bóng, tôi là bóng. Hình cho tôi kí ức của hình, hình không tin ai cả. Ngày bé bố mẹ hình đi làm xa, ở với bác, bị đánh, gọi cho mẹ, mẹ hứa cuối tuần về nhưng ba tháng sau vẫn không thấy về, hình cười cay đắng. Bóng cũng kể với hình chuyện hồi bé của bóng. Bóng sợ gà, thấy con gà thôi đêm cũng năm mơ thấy bị nó nhẫm, nó mổ nhưng bây giờ cũng hết sợ, bóng còn dám thịt gà. Không có gì có thể làm bóng sợ. Hình cười. Ngày bé, hình sợ ma nhưng đêm mẹ ốm, vẫn dám băng qua đồng vắng đi lấy thuốc. Lúc đi còn huýt sáo cho đỡ sợ, lúc về nghĩ ma đã là cái quái gì. Bóng sợ hình.
Tôi kể cho chị cùng phòng nghe về những chuyện của Hùng. Chị ấy bảo là ngụy biện thôi em ạ. Tôi thở dài, tôi không bao giờ làm cho những người quen anh nghĩ khác về anh.
Tôi xin ra khỏi kí túc xá.
Tôi bình "Sóng" dài hơn hẳn trong một cuộc thi. "Xuân Quỳnh có thể đã trải qua sự đổ vỡ của một cuộc hôn nhôn nhưng vẫn yêu và khao khát hạnh phúc bình dị. Ấy là một niềm tin mãnh liệt. Ai trong chúng ta đều có những góc khuất làm ta mất đi niềm tin, nhưng chỉ cần hướng đến một yêu thương, niềm tin sẽ luôn còn." Tôi nhìn rất sâu vào đôi mắt đượm buồn của anh, nói hùng hồn. Hơn cả muốn mọi người tin anh, tôi mong anh có thể tin ai đó...
Anh biết ý định của tôi, tôi đoán thế vì lúc ăn cơm anh bảo tôi đa cảm quá. Tôi cười. Anh rất tốt, em không hiểu sao mọi người cứ nói về anh như một thành phần em phải tránh xa, kiểu gây hại. Nhưng em kệ, em thấy anh tốt, anh thực sự tốt với em là được. Còn hơn nhưng người ai cũng thấy tốt nhưng đối với em không ra gì. Tôi nói một tràng, như đang bất công cho anh. Ai cũng có bạn bè ở bên, ít nhất như tôi cũng có một đứa bạn luôn đứng về phái tôi, kể cả những sai trái.