Polly po-cket
Khoảng cách mong manh

Khoảng cách mong manh

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 20-05-2016

Khoảng cách mong manh

...Thừa cả chiếc Ipad mới cứng, chiếc laptop hiệu Apple, chiếc xe tay ga trắng ngần. Và thừa cả những sợi tóc bạc phết trên đầu ba, đôi mắt thâm quầng của mẹ. Thừa thãi đến độ nghèo xộp đi...


***


Lần nào cũng thế, Lan luôn bắt đầu câu chuyện bằng sự than vãn. Than vãn cho cái đời sinh viên xa nhà nghèo nàn của bản thân, của Nhiên và của bất kỳ ai mà Lan gặp. Ừ, thì cũng có nghèo thật, nhưng cái sự nghèo bây giờ bao gồm cả Ipad, Laptop, Airblade và cả những bữa tiệc với bạn bè.


Còn Nhiên, bao giờ cũng vậy chỉ lặng yên lắng nghe rồi khẽ gật gù đồng ý. Ngay cả khi Nhiên không đồng ý thì cũng chẳng buồn phản đối làm gì. Cái con bạn cùng phòng với Nhiên có gì mà không nói được, Lan mà không được nói mới là có vấn đề, vậy thì hơi đâu mà cãi. Vả lại, Nhiên cũng thấy quả là cái đời sinh viên của tụi nó đúng là nghèo.


  Khoảng cách mong manh


Cái ngày xa lắc nào đó mà chưa là sinh viên, Nhiên mê mẩn những câu chuyện liên miên từ chị gái. Nào là chuyện hái trộm buồng chuối của ông bảo vệ, chuyện bê nguyên bó mía của bà quản lý ký túc xá, châm mắm nem vào giầy của mấy anh chàng si tình đến cả những bữa đói triền miên, những bữa cơm với nước mắm hay cả bữa tiệc rau muống thịnh soạn. Nhiên ôm dòng ký ức đẹp đẽ đó vào giảng đường.


Thời gian đầu, Nhiên lâng lâng nuôi cái cảm giác mà cô thần tượng bấy lâu. Nhiên tự hào khoác lên mình cái dáng sinh viên nghèo trong những lần về thăm quê để bà con trầm trồ, để đám trẻ vây quanh nghe Nhiên kể chuyện như thuở Nhiên còn tòn ten cắp sách đến trường làng. Rồi Nhiên đến gặp anh, tỉ mỉ kể cho anh nghe cái giảng đường thênh thang ra làm sao, cái bà giáo đến là kỳ lạ, lúc nào mặt mũi cũng lạnh tanh hay ông giáo luôn làm cả lớp bực mình, đọc chép gì đâu mà nhanh quá chừng. Anh ngồi yên nghe Nhiên kể đến cả tá chuyện mà không ý kiến gì. Rồi anh cười động viên Nhiên với cái hộp bút bằng gỗ mà anh tỉ mẫn gọt đẽo bao ngày. Cũng có lúc là chiếc chuông gió làm bằng tre lồ ô đến là đẹp.


Nhiên yêu anh, yêu anh lắm. Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước. Bây giờ, Nhiên không còn cái quyền ấy nữa. Anh không còn là của riêng Nhiên.


Nhiên không đắm đuối quá trong cái ảo tưởng về cô sinh viên nghèo, nghèo đến độ mà buộc con người ta phải nghĩ đến chuyện cần lắm một chút san sẻ, một chút giải thoát. Nhiên giải thoát cho mình.


Nhiên gặp Tuấn. Tuấn là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có tại cái thành phố cũng giàu có bậc nhất của dải miền Trung nắng gió này. Tuấn không chọn con đường đại học như Nhiên. Theo cái lý thuyết của Tuấn thì có học để làm gì, chẳng phải ba Tuấn cũng có học hành gì đâu nhưng vẫn làm giàu đó thôi. Rồi còn bao nhiêu là người như Bill Gates, hay gì gì đó mà Tuấn cũng chả thèm bận tâm đến. Ngay cả khi không tài năng như Bill Gates đi nữa thì cái gia tài kếch xù của ba mẹ để lại Tuấn tiêu đến bao giờ cho hết mà phải lo, phải vùi đầu vào cái đống sách vở lung tung beng kia cho nhức óc. Ban đầu, Nhiên còn bảo cái thằng cha này giàu quá hóa điên, kiêu ngạo quá đáng.


Khoác lác một chút âu cũng là cái bệnh kinh niên của mấy anh chàng đi "cua" gái đó thôi. Nhiên tin vậy và cũng đúng là Tuấn đang chinh phục Nhiên. Có gì lạ, Nhiên xinh đẹp lại học giỏi nên có thiếu gì vệ tinh đang vây quanh. Tuấn chẳng là ngoại lệ.


Nhưng Nhiên yêu anh, cái con người chân chất, thật thà, hiếu thảo và cũng điển trai nữa.


Đáng lý ra, anh cũng là sinh viên và thậm chí bây giờ đã có thể là một bác sĩ tài hoa nếu gia đình không lâm vào cơ sự như thế. Lúc anh nhận giấy báo nhập học ở trường Đại học Y Dược cũng là lúc bố chẳng may gặp tai nạn qua đời, mẹ vì thế mà sinh bệnh. Bao nhiêu tài sản quý giá trong nhà lần lượt đội nón ra đi. Cả ngôi nhà ngói khang trang mới khánh thành chưa được bao lâu đành phải sang tên cho người ta. Ước mơ đến giảng đường của anh vĩnh viễn tắt lịm từ đó.


Anh chôn chặt những hoài bão và cả nước mắt với thửa ruộng, con trâu, khúc sông và ba bữa cơm mỗi ngày cho người mẹ bệnh tật. Rồi anh gởi ước mơ đó vào Nhiên.


Khoảng cách mong manh


Nhiên biết thế. Nhưng có hề gì nếu đi ăn với Tuấn chỉ một bữa. Lâu nay, Nhiên chỉ toàn ăn cơm với rau muống, đây là cơ hội bồi bổ một chút cho cái đầu thêm năng lượng hoạt động. Mà nếu đi thì đường nào chả kẹp theo con Lan.


Nghĩ thế, Nhiên vô tư lân la cùng Tuấn hết nhà hàng này sang nhà hàng nọ. Cuộc sống vốn thế, cái ngưỡng giữa có và không đôi khi mong manh lắm, chỉ cần đặt chân lên đó là đã xóa tan cái khoảng cách ấy đi rồi. Thì Nhiên nghĩ chỉ một lần chắc không sao, đi để xem Tuấn nói gì. Lần thứ hai cũng đâu gọi là nhiều, mình cũng có mất mát gì đâu mà sợ. Rồi lần nữa, lần nữa, lần nữa và bao nhiêu lần nữa. Lần nào Nhiên cũng tự hứa là lần cuối. Đó chỉ là Nhiên nghĩ vậy. Mãi cho đến khi Nhiên không thể rút chân lại được thì vẫn nghĩ đó là lần cuối.


Từ cô sinh viên nghèo chỉ lo vùi đầu vào sách vở, bỗng chốc Nhiên ít dần những buổi lên thư viện mà thay vào đó là bao cuộc hẹn hò với Tuấn trong các nhà hàng sang trọng. Nhiên thôi cái dáng quê mùa quen thuộc hôm nào để nhường chỗ cho cô nàng điệu đà, kiêu sa trong lấp lánh váy xanh váy hồng được lấy về từ những shop đắt tiền. Nhiên say sưa mà vẫn tin rằng "mình đang giải trí chút chút sau bao buổi học miệt mài đó thôi" hay đại loại như "người ta cho thì mình lấy, mình có xin đâu, mình cũng đâu có ăn chơi nhậu nhẹt gì", "Tuấn giàu, mình nghèo. Thôi thì cứ xem như là mình vay tạm để bồi bổ, để bớt quê mùa đi rồi khi ra trường mình có tiền khắc trả." Nhưng cái bớt quê mùa của Nhiên là váy xịn, điện thoại cảm ứng, máy tính xách tay nhãn hiệu nổi tiếng và cả chiếc xe mà chỉ có một nửa là tiền của chị gái cho Nhiên.


Cứ thế, Nhiên quên anh chóng vánh như quên cuộc điện thoại đầy nước mắt anh gọi cho Nhiên hôm nào cùng bao nhiêu lá thư ố vàng trên kệ sách. "Cái thời đại này mà còn viết thư, chả rảnh đâu mà đọc. Nhiên không rãnh."


Chuyện tưởng chừng như Nhiên đã thuộc làu làu sau bao lần xem phim hay cả từ bao lần khuyên nhủ đến thâu đêm của ba và bà chị "già" của Nhiên rồi thì cũng lặp lại với cô. Chuyện trong phim, chỉ có trong phim, Nhiên tin thế. Tuấn giằng lấy tay Nhiên "Mày bảo tau bỉ ổi thì mày còn bỉ ổi hơn tau. Mày ăn tiền của tau, mặc tiền của tau thì mày phải trả lại cho tau cái gì chứ. Tau là con nhà buôn! Thú thật, mày làm tau mất hứng lắm. Ban đầu, tau còn tưởng mày thú vị, nhưng thật ra mày cũng chỉ là đồ rẻ tiền."


Chỉ có vậy, kết cục chỉ có vậy khi mà Nhiên bị buộc phải tiếp cả đàn em của Tuấn.


Nhiên khóc. Nhưng có khóc để làm gì. Bao nhiêu hình ảnh mờ ảo hiện về trong Nhiên. Nào là cô gái trầm mình dưới sông Hương, nào là xác thịt bê bết trên đường ray, nào là thân hình nhày nhụa máu sau khi gieo mình từ tầng bảy của tòa khách sạn ... Nhiên nhớ đến anh, nhớ quay quắt, nhớ cả cuộc điện thoại Nhiên đã quên khoáy tự hôm nào:


- Nhiên à! Mẹ anh đi rồi!


- Anh đừng buồn nữa nhé! Mấy hôm nay em bận quá, chắc không về viếng bác được. Em xin lỗi.


Chỉ có vậy, phía bên kia tiếng anh vẫn như nấc lên từng đoạn.


Bao nhiêu là thư mà Nhiên chưa bóc tem.


Khoảng cách mong manh


"Nhiên à!


Chắc là Nhiên bận lắm. Nhiên không nghe cả điện thoại của anh mà. Anh đã làm phiền Nhiên nhưng Nhiên ơi! Mẹ anh mất rồi và anh biết có lẽ anh cũng đã mất cả Nhiên. Anh muốn nói với Nhiên nhiều lắm nhưng..