Tuyệt chiêu sở khanh
Đăng: 20-05-2016
Tuyệt chiêu sở khanh
***
Và quả thật, S không chịu nổi sức ép vô hình quá lớn trong cô (tội nghiệp, cô không biết mình đang bị thất tình và cũng chẳng ngờ rằng mình đã yêu, yêu một tên đểu cáng, rác rưởi nhất cái xã hội này. Sự ngây thơ, khờ khạo đang lừa dối cô). Cô ngã bệnh, bệnh rất nặng, không nhích nổi thân mình ra khỏi giường. Cô phải nằm ở nhà không đến quán bán hàng được. T phải dẫn theo V, đứa em út 10 tuổi, đi trông hàng giúp chị. Cái cảm giác này không dễ chịu tí nào. Dù sao ở quán hàng, không gặp được hắn, không nghe giọng hắn nhưng vẫn có cái gì đó để trông đợi, một tiếng gõ cửa, một tiếng gọi khe khẽ, dù chẳng để làm gì cả, dù chỉ thêm thảng thốt, dù chỉ để đuổi hắn đi... càng nhanh, càng tốt.
S nhắm mắt lại, không khóc nổi nữa mà nước mắt cứ chảy, chảy mãi. Có một cơn đau nơi tim cứ vài giây lại nhói lên khiến cả người cô giật thốt. Cơn đau ấy bóp ngạt trái tim làm cô thấy khó thở, có cảm giác như đang chìm dần, chìm dần xuống một hồ sâu không có đáy.
***
Không biết làm thế nào mà hắn lại gửi được cho cô một bức thư. Hắn nói đang nhớ cô lắm, nhớ đến khủng khiếp, nhớ quay quắc, hắn muốn chạy đến bên cô ngay lập tức... Đọc xong bức thư tự nhiên lòng cô cảm thấy vui hơn, tinh thần phấn chấn hơn nhưng cô không trả lời hắn, trả lời để làm gì, hắn là tên sở khanh mà. Và một vài bức thư nữa lại đến tay cô. Cô dần dần hồi phục, cô ăn cảm thấy ăn ngon hơn, tim bớt đau hơn và ... càng nhớ hắn hơn. Lạ thật!
Tất nhiên, cô không hề hồi âm cho hắn, cũng không nhận lời yêu hắn. Cô bắt đầu đi làm trở lại, mệt mỏi, rã rời. Đêm đó cô nhắn cho hắn đến, đến rất trễ. Cô muốn nói chuyện dứt khoát với hắn, không để hắn dây dưa nữa. Vì cô lo cho hắn, cô sợ hắn sẽ bị ba cô và mấy anh em trong họ sẽ bẻ gãy chân thật, mà cũng có thể lắm chứ. Một phần cô cũng lo cho mình nữa, nhiều đêm cô mơ thấy mình mang bầu, một cái bào thai không có cha, cô bị gia đình, dòng họ ruồng bỏ, đi lang thang vô định. Và rồi hắn đến...
- S, anh yêu em mất rồi em ạ.
- Anh đừng gạt tui nữa, tui biết anh đã lừa dối bao nhiêu cô gái vô tội rồi.
- Vì hoàn cảnh cuộc sống thôi chứ anh đâu có muốn như vậy. Trong cuộc đời, có những lúc, một người cảm thấy cô đơn, mệt mỏi, cũng muốn tìm đến một người để được nương tựa, yêu thương. Đó là những phút yếu lòng em biết không? Giờ nghĩ lại, anh thấy mình nông nổi quá.
- Anh đừng có xạo. Tui không tin anh đâu. Từ nay anh đừng đến nữa nha. Xin anh đó.
- Em à! Thật sự thì con chim bay mãi cũng mỏi cánh, con ngựa chạy mãi cũng chùn chân, anh bôn ba nhiều rồi, giờ chỉ muốn về quê, kiếm một nghề gì đó để làm, xây dựng một gia đình nhỏ rồi phụng dưỡng cha mẹ già.
- Anh đừng nói nữa. Em sẽ không tin bất cứ điều gì anh nói đâu. Anh về nhanh đi. Em sợ lắm.
- Nếu nhà em không chấp nhận thì chúng mình tự lập được mà em. Chúng ta lớn cả rồi chứ còn nhỏ nhoi gì đâu. Nếu em không tin anh thì anh sẽ nhờ cha mẹ lên đây chính thức nhận em là dâu. Dù nhà em có xem anh là gì đi nữa. Chỉ cần cha mẹ anh nhận em là dâu thì được mà.
Hắn bảo mẹ hắn đến thật. S sợ T biết nên bảo hắn hẹn gặp bà ở nơi khác. Không biết bà nói với cô những gì mà cô rất vui, phấn chấn hẳn lên.
Vậy là hằng đêm, khuya lắm, khi T đã ngủ say, S và hắn lại ngồi tâm sự với nhau mê mãi.
Một hôm, T bất chợt giật mình tỉnh giấc, thấy có bóng người vụt qua cửa sổ, cô bé tưởng ma la lên hoảng sợ. S bịt miệng T và nói rằng cô bị mơ ngủ chứ làm gì có con ma nào đâu.
Thời gian cứ thế trôi đi với một cuộc tình êm đềm, âm thầm và bí mật, qua mặt hết tất cả mọi người, kể cả "vệ tinh" T. Ba của S thấy cô con gái ngoan ngoãn, biết nghe lời cũng yên tâm. Không ai thấy hắn lui tới quán tạp hóa nữa dù là chỉ để mua vài điếu thuốc.
***
Cuộc sống với những kẻ mới lớn luôn là những cơn mơ màu hồng êm dịu không bao giờ dứt. S cũng vậy. Cô đang sống trong chuỗi ngày hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, lãng mạn nhất nhưng cũng đầy phiêu lưu. Niềm hạnh phúc của cô kéo dài được vài tháng và rồi cái gì cần đến thì nó sẽ phải đến. S ngày càng xanh xao, gầy guộc. Cô hay nôn và biếng ăn. Những thức ăn thường ngày cô vẫn thích sao dạo này cô không ăn nổi, nghe mùi là nôn ngay. Cô rất lo lắng cho sức khỏe của mình, không biết bị bệnh gì nữa. Riêng hắn, với những biểu hiện đó của cô, hắn thừa biết cô bị "bệnh" gì. Nhưng hắn muốn điều đó xảy ra, hắn muốn chứng tỏ với thiên hạ rằng hắn đã đốn ngã được cô S, một mục tiêu khó nhằn của tụi trai trong làng, hắn muốn mọi người thấy hắn tài năng như thế nào, hắn muốn kéo dài danh sách những nạn nhân để danh tiếng của hắn ngày càng lẫy lừng. Và... hắn biến mất! Không một dấu vết.
T chờ đợi mỏi mòn, gửi biết bao nhiêu lời nhắn, thư từ vẫn không thấy bóng dáng của hắn, không cả một hồi âm. Có một nỗi lo sợ bắt đầu nhen nhốm và lớn dần trong S. Cô ngày càng suy nhược. Lặng lẽ, bí mật và hốt hoảng, cô một mình đến bệnh viện (trên phố) khám bệnh. Cô không dám đến trạm xá. Cô sợ...
Ngồi đợi trong tâm trạng đầy lo âu, bất ổn, khuôn mặt cô càng mỏi mệt. Nhận kết quả khám bệnh từ tay bác sĩ, khuôn mặt xanh xao của cô chợt chuyển sang màu trắng bệt, tay chân bủn rủn, cô ngồi phịch xuống dưới sàn bệnh viện. Cô không tin vào mắt mình, dù trước đó cô đã lờ mờ nhận ra điều gì đó không lành.