Tuyệt chiêu sở khanh
Đăng: 20-05-2016
Tuyệt chiêu sở khanh
- Ừ, anh mới xuất ngũ. Anh cũng chỉ nghe kể về em thôi.
- Dạ, hì...
Cuộc nói chuyện diễn ra dăm chục phút thì chừng có vẻ những e ngại ban đầu của cô biến mất. Cô muốn bắt chuyện với hắn vì tính cô hay tò mò, muốn biết hắn sở khanh như thế nào mà nổi tiếng đến vậy. Mà một tên sở khanh nó ra làm sao cô cũng chẳng biết. Cô nghĩ thầm:
- Hắn nói chuyện đường hoàng, lịch thiệp đó chứ, nhìn cũng hiền lành mà. Mà có sở khanh thì làm được gì mình nào, cùng lắm ngồi xa hắn ra một chút và không cho hắn cơ hội thốt ra điều hắn muốn nói thôi. Đừng xem thường bản cô nương nha, tui đã từng hạ đo ván nhiều tên đẹp trai hơn anh đó nghe.
- Chị, thối tiền cho người ta kìa. Làm gì mà đứng trơ như khúc gỗ vậy.
- Hả? Ừ, quên, quên. Hì.
Cô bối rối quay đi lấy tiền thối. T bực mình lườm hắn một cái. Hắn giả vờ ngó lơ, quay ra ngoài rít một hơi thuốc.
- Tiền thối của anh đây ạ.
- Ừ, cảm ơn em. À, anh có cái này tặng tụi em nè. Anh để đây nhé. Nói xong hắn để xâu nhông đất nãy giờ giấu sao lưng lên chỗ cửa quầy rồi quay lưng bước nhanh ra khỏi quán, không cho hai cô nương có cơ hội từ chối.
***
Hắn lẻn thật nhanh rồi biến mất sau khúc quanh ngã tư đường nhưng S vẫn còn hơi hồi hộp sau cuộc gặp chớp nhoáng vừa diễn ra. Cả hai chị em nhìn nhau rồi... ôm bụng cười rung đất. Hai nàng là chúa cười lạt (cười chả có lý do gì) , đụng cái gì cũng cười được. Đôi lúc nhìn nhau thôi cũng ôm bụng cười muốn ngất xỉu. Đúng là con gái có khác.
- Giờ làm sao với món này đây T?
S hỏi.
- Thì trả lại cho ổng chứ sao.
- Ổng về rồi mà, làm sao trả được. Ai rảnh, mà cũng chả biết nhà ổng ở đâu hết mừ.
- Ừ há! Mà của cho không, biếu không mất chi không nhận, đang thèm bún đây, có bữa ngon rồi. Há há.
Quả thật, những cái bao tử háo đói của tuổi mới lớn cộng với cuộc sống thiếu thốn nên lúc nào cũng lên tiếng biểu tình, tất nhiên không thể cưỡng lại trước những con nhông lửa (dông đực) béo núc ngon lành kia. T nuốt nước miếng ực ực khi hình dung nồi nước bún thơm lựng đầy thịt của một loại động vật mà có thể nói trời ban cho người dân nghèo vùng quê cát trắng ấy....
Hắn cứ cách vài bữa lại tìm đến quán của S mua thuốc lá và tất nhiên không quên tặng hai nàng một xâu nhông ngon lành. Hắn không nói nhiều và cũng chẳng mất thời gian đôi co với T làm gì vì hắn biết tụi con gái mà. Rồi đằng nào đứa trẻ con háo ăn như T cũng xiêu lòng với đòn "tiếp tế lương thực" của hắn nên T có nói chuyện gay gắt như thế nào hắn cũng mặc kệ. Tất nhiên, hắn thừa kinh nghiệm và sự khôn ngoan để khiến các nàng phải nghiện cái món đặc chủng ấy của hắn. Hắn không mang đến ngày một mà cũng không bao giờ ngắt quãng, hàng tuần hai lần đều đặn. Như thế sẽ không làm các nàng chán mà còn tạo khoảng trống để cho các nàng thèm thuồng mà trông ngóng chứ. Vả lại hắn còn tụi bạn nữa, không khéo tụi hắn mà biết thì khó sống lắm.
***
Và thế rồi họ cũng trở nên thân quen với nhau từ khi nào không hay. T không còn gay gắt với hắn nữa, S cũng nói chuyện cởi mở hơn , tất nhiên là một hàng rào cảnh giác với tên sở khanh đã qua kiểm định chất lượng này luôn được S dựng sẵn trong đầu mình.
- E, mày! Ổng cũng hiền chứ mày, nói chuyện vui khiếp luôn.
- Yêu rồi hả bà chị.
- Đâu có mày. Tao thấy ổng nói chuyện hài ghê, buồn cười quá mày ơi. Chứ tao có ý gì với ổng đâu.
- Ừ, ổng mỗi lần hở miệng là em cười muốn chết luôn, đúng là hài hước thật. Chả bù cho mấy thằng cha xóm bên, nói chuyện nghe buồn ngủ thấy mồ. Chán.
Mới đó mà đã hai tháng kể từ ngày hắn chắn đường làm quen S. Thời gian trôi thật nhanh, những con nhông đất ngoài bãi hoang cũng vơi dần đi. Hắn đi chơi với bạn bè hay đi bất cứ đâu cũng để ý thu thập những câu chuyện vui về kể cho hai chị em S nghe, và tuyệt nhiên hắn không hề đả động đến chuyện yêu đương gì với S hết. Hắn tuy không nói nhiều nhưng mỗi khi mở miệng luôn luôn có chút hài hước rất có duyên, rất cuốn hút người nghe. Có thể đó là khiếu bẩm sinh của hắn, cũng có thể hắn học hỏi được trong trường đời dày dạn kinh nghiệm của mình. Một tên bộ đội xuất ngũ rồi đi làm ăn khắp chốn, gặp biết bao nhiêu kiểu phụ nữ rồi thì cỡ mấy cô bé nhà quê mới lớn này có là gì với hắn. Cái khó ở đây là hắn quá nổi tiếng sở khanh. Danh sách những cô gái vô tội từng là nạn nhân của hắn nghe nói nhiều lắm. Hắn rất tự hào về điều đó. Và để làm rạng danh thêm chiến công của mình, hắn thường để lại mỗi cuộc tình một đứa con rơi tội nghiệp. Ai cũng biết chuyện này, ba S biết, S chắc cũng biết. Và chắc chắn rằng ba của S sẽ ngăn cấm đến cùng nếu biết hắn lăm le con gái của ông. S là cô gái nhu mì và hiền lành, đôi khi hơi khờ khạo nên tất nhiên là sợ ông ba nóng tính một phết. Ông mà đã cấm thì việc cưa đổ S là việc rất khó khăn. Hắn cũng hơi ớn khi nghĩ tới việc đối mặt với ông....
****
Một tuần, hai tuần, rồi ba tuần trôi qua, hắn biến mất một cách bí ẩn, bạn hắn không biết hắn đi đâu. Tất nhiên, S càng không biết. Một cảm giác là lạ chợt dâng lên ngập hồn cô gái trẻ. Cảm giác cô chưa bao giờ gặp phải một lần nào trong đời. Cô cũng không biết nó là cái gì, không biết gọi nó như thế nào, và cũng chả biết tả nó ra làm sao! Chỉ biết là hơi cồn cào nơi tim, hơi nhói nhói, hơi trông ngóng một người. Một cảm giác bồn chồn, buồn buồn khi chờ đợi điều gì đó rồi lại thất vọng. Nắng chiều treo trên những tàng cây, một chú chim hót vẩn vơ, tiếng trẻ con đùa nhau phía ngã tư đường, mọi thứ vẫn vậy, chỉ có một cái gì đó đang thay đổi. Chiều dần tắt, S vẫn ngồi đó suy nghĩ bâng quơ. Tuần thứ tư, anh không đến...
Một tháng, một khoảng cách đủ để cảm nhận sự trống vắng, một khoảng cách đủ để thấy thiếu một cái gì đó thân thuộc mà dường như đã trở thành thói quen, đến nỗi khi nghe tiếng gọi mua hàng, S cứ ngỡ là ... .T cũng cảm thấy trống vắng, cái bụng nó cứ cồn cào "nhớ" món nhông đất thơm lựng chiều nao .