Polaroid
Kế hoạch bất thành

Kế hoạch bất thành

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 20-05-2016

Kế hoạch bất thành

"Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi."

Có những kế hoạch đặt ra chưa chắc đem lại thành công, tuy nhiên sự thất bại chưa hẳn là kết thúc, nhiều lúc lại mở ra một cánh khác cửa vẹn toàn hơn...


***


Đang mải mê ngồi chat với máy nhỏ bạn thân tám đủ thứ chuyện trên đời thì nghe tiếng mẹ gọi: "Ái Nghi, Ái Thi nhanh xuống ăn cơm nào!"


Cũng như bao cặp chị em song xinh khác trên đời này, chúng tôi rất giống nhau về ngoại hình, ngay cả mẹ tôi nhiều lúc cũng suýt nhầm lẫn. Có tiếng bước chân từ trên gác xuống, tôi biết chắc là của chị Nghi: "Này nhóc con không nghe mẹ gọi à, xuống nhà mau lên", chị vừa quát vừa đá vào mông tôi một cái rõ đau. "Này em chỉ ra sau chị có vài giây mà cứ nhóc này nhóc nọ", vừa dứt lời lại thêm một phát nữa vào mông, thôi tôi đành ngoan ngoãn xuống ăn cơm còn hơn cãi lại để bị ăn đòn.


Kế hoạch bất thành


Hai chị em học chung trường là niềm đau khổ nhất cuộc đời tôi, sáng nào cũng bị chị ấy lôi ra khỏi nhà, ở trường chị ấy luôn được chú ý đến với mái tóc dài mượt lúc nào cũng buông xõa trông thật duyên dáng và dịu dàng, học tập thì luôn đứng nhất lớp, còn tôi chỉ được cái dung nhan là giống chị ấy còn những thứ khác đều thua xa, lúc nào cũng bị mẹ đem ra so sánh nhưng có một điều tôi hơn chị ấy đó là tôi có rất nhiều bạn còn chị ấy không hiểu sao chỉ thích một mình rất trầm lặng...


Đang mải mê suy nghĩ thì : oh dễ thương thật ngẫng mặt lên thì chao ôi lại có người đến tỏ tình với chị Nghi, chàng trai này trong rất đáng yêu, nhìn thật hiền thì ra là Quốc ở lớp bên cạnh, có lẽ cậu ta đã lấy hết dũng khí để đến trước mặt chị ấy.


Cậu ta cứ lấp bắp, vẻ mặt căng thẳng, trước sự tò mò của mọi người trong đó có cả tôi: "Mình....mình rất ...thích ...bạn...mong bạn chấp nhận"


- Xin lỗi nhưng tôi không thích bạn, con trai gì mà nhát như thỏ đế, đến nói cũng không xong, còn lâu tôi mới thích - nói xong chị ấy bỏ ra khỏi lớp không thèm nhìn cậu ta đến một cái. Thật ra thì cậu ấy cũng không phải là người duy nhất bị chị ấy cho out, chỉ có điều hình như lần này là tình cảm thật, khác với những lần trước chỉ vì sự nổi tiếng của chị Nghi. Cậu bạn ấy như chết lặng giữa lớp học, một lát sau câu ta mới bỏ đi trước những lời bàn tán xôn xao của mọi người.


- Này bạn gì ơi, chờ mình với, không hiểu sao khi nhìn thấy cậu quay lưng đi tôi không thể không đuổi theo, vì tôi hiểu cái cảm giác bị từ chối nó đau khổ tới nhường nào.


- Bạn không sao chứ? - Tôi vừa thở vùa hỏi.


- Tôi không sao, bạn là người em song sinh của Ái Nghi hà? Hai người giống nhau thật - cậu ta nói từ tốn cùng với nụ cười gượng trên môi. Bất giác tôi cảm thấy sao tim mình nhói lên, sự đồng cảm đã biến tôi thành một angel: "Tôi sẽ giúp bạn chinh phục chị Nghi."


- Bạn đừng đùa nữa, tôi phải về lớp


- Tôi không đùa, tôi biết rõ từng sỡ thích của chị ấy, bạn chắc chắn sẽ thành công - Tôi quả quyết - Trưa nay tan học tôi chờ bạn ở trước cổng trường nha.


Tan học tôi ra trước chờ, được một lúc mà vẫn không thấy đâu, bực bội: "Cái đồ thỏ đế, uổng công tôi muốn giúp cậu, như vậy mà đòi thích chị Nghi."


– Ai bảo cậu là tôi thỏ đế hả? Tôi quyết định rồi, bằng mọi giá phải chinh phục được cậu ấy, mong cậu giúp đỡ - Giọng nói cho thấy cậu ta quyết tâm cao độ.


Chúng tôi đi đến một quán trà sữa cách xa trường để tiện việc lên kế hoạch cho âm mưu mới và tránh sự nghi ngờ của lũ bạn bà tám. Sau khi gọi hai li trà sữa thơm ngon, hớp một ngụm tôi bắt đầu nói.


- Cậu có biết là đã có rất nhiều người bị chi Nghi từ chối không? Nhưng cậu biết tại sao tôi lại giúp cậu không?


- Không, tôi không biết - Cậu ta suy tư đáp...


- Là vì cậu thật lòng... Thôi tôi nói cho cậu biết chị Nghi rất thích mẫu con trai mạnh mẽ, có thể bảo vệ chị ấy, nên cậu cần phải cứng cỏi lên, ừm chị ấy thích nhất là sôcôla, mỗi ngày cậu cứ lặng lẽ đặt một thanh vào học bàn chị ấy là được


- Nhưng nhỡ cô ấy không nhận thì sao - Cậu ta có vẻ lo lắng.


- Con gái rất thích sự quan tâm bí mật đặt biệt là người trầm tính như chị ấy.


Huyên thuyên cả buổi chiều không biết cậu ta có hiểu không nữa, chúng tôi hẹn nhau cứ cuối tuần sẽ gặp nhau một lần để lên kế hoạch tác chiến.


***


Cũng đã một tuần trôi qua, và đúng như lời tôi dặn, cứ đều đặn ngày nào chị Nghi cũng nhận được một thanh socola đáng yêu.


Hôm nay tôi không về cùng chị nữa, lấy cớ là đi lê la với mấy đứa bạn tôi âm thằm sắp xếp kế hoạch. Trưa hôm đó, lúc tan học đang đạp xe về nhà thì bổng chị Nghi dừng lại, xuống xe xem xét gì đó với nét mặt lo âu thì:


- Ái Nghi xe bạn sao thế? - Quốc xuất hiện thật đúng lúc.


- Có ai đó đã xì lốp xe tôi, đúng là đồ dở hơi - Chị ấy không hề biết đứa dở hơi đó là cô em gái đáng yêu của mình.


Quốc liền theo kế hoạch mà làm: - Để mình giúp cậu mang xe đi bơm, cậu cứ lấy xe mình về đi.


- Không cần, tự tôi đem sửa được rồi - Vẻ mặt nghi ngờ của chị làm Quốc hơi hoảng.


- Không được trưa nắng cậu dắt bộ không được đâu, để mình - Quốc giành lấy xe từ tay chị Nghi, chị buộc phải đạp xe hắn về.


Kế hoạch B thành công, ngày hôm sau sáng sớm hắn đã qua nhà tôi từ rất sớm lận lấy cớ trả xe để đi học cùng chị tôi, suốt quãng đường chị Nghi ko hề nói lời nào để mặt hắn đạp theo sau, nhưng thi thoảng tôi lại thấy chị cười...


Chủ nhật kế tiếp tôi và Quốc không hẹn nhau ở quán trà sữa nữa mà chúng tôi cùng nhau đi ra phố để lựa quà vào ngày sinh nhật chị Nghi. Đang mải mê chọn lựa những thứ đồ lấp lánh thì nhỏ Loan bạn thân của tôi ở đâu xuất hiên hét lên:


- Bắt quả tang hai người đang hẹn hò nha, vậy mà giấu!


Tôi vội giải thích: - Không phải đâu, chúng tôi đi mua ... cho ...Nghi.....


Nhưng có lẽ tôi càng cố giải thích thì càng không ổn.


- Chúng tôi chỉ đang tìm hiểu mong bạn giữ bí mật giúp, Quốc bình thản đáp.


Nhỏ Loan nháy mắt đầy nham hiểm: - Biết rồi, tôi biến đây, tạm biệt.


- Tại sao cậu lại nói thế - Mặt tôi đỏ bừng.


Cậu ta nhét tay vào túi quần tiếp tục nhìn ngấm những món quà nhỏ: "Chỉ là nói đùa để cậu ấy không dò hỏi thôi mà, đừng nói cậu cho là... thật nhá."


Tôi đấm vào vai cậu ta liên tiếp: - Cậu đừng có tưởng bở, đồ cà chớn.


Cậu ta phóng như bay ra sau tôi le lưỡi cười nhạo. Chúng tôi đuổi nhau qua hết gian hàng này đến gian hàng nọ, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng lưu niệm. Cả hai nhìn chằm chằm vào con búp bê có mái tóc đen xõa dài giống hệt chị Nghi.


- Đây rồi, đúng thứ chúng ta cần - Tôi phấn khởi.


Hai đứa đẩy cửa bước vào trong, ngắm nghía hồi lâu chúng tôi quyết định mua con búp bê đó. Nó mặc chiếc váy hoa xòe trong rất đáng yêu. Ra nơi tính tiền Quốc hỏi tôi:


- Cao cậu không xõa tóc như Nghi trong sẽ dễ thương lắm.


Tôi bỗng cảm thấy tức tối: - Tôi là Ái Thi không phải Ái Nghi, rồi bỏ mặt cậu ta như đơ ra đó.


Quốc đuổi theo tôi suốt cả đoạn đường năn nỉ: - Tôi không có ý xấu chỉ buột miệng nói vậy cậu đừng giận...


- Tôi không hơi đâu giận mấy người, từ nhỏ tôi đã phải buộc tóc để khỏi nhầm lẫn với chị Nghi, giờ đã thành thói quen rồi.


Không hiểu tại sao khi thấy cậu ấy so sánh chị Nghi với mình tôi lại cảm thấy tức tối như vậy, trong lòng trỗi lên một cảm giác ganh tỵ vô cùng. Suy nghĩ lại thì tôi thấy có lí do gì giận Quốc đâu chứ, tôi đành ra vẻ trêu chọc nói: này cậu tưởng tôi giận à, không ngờ cậu dễ dụ vậy... haha


- Cậu thật là...


Rồi hai đứa vừa đi vừa bàn kế hoạch tác chiến tiếp theo, mãi đến tận nhà tôi, cậu ta vẫn còn nhút nhát nhưng có lẽ đã khá hơn trước nhiều.


123..6