Đi tìm vai chính
Đăng: 19-05-2016
Đi tìm vai chính
Tôi chỉ là một nhân vật phụ đứng ngoài cảnh quay của một bộ phim có hai nhân vật chính.
***
1. Phim Hàn Quốc
Tôi không thích xem phim Hàn Quốc.
Chẳng có gì là bất ngờ cả. Sẽ có vài nhân vật điển hình, tính tình có thể lên xuống một tí, nhưng tóm lại sẽ có một đôi nhân vật chính, phim lê thê thì có thể có hai, nhưng một cặp vẫn là thứ yếu. Đại loại sẽ là có một cô gái Mắt nâu hiền lành, dịu dàng, chăm học và tuân theo một khung khắc thời gian nhất định. Sẽ có rất nhiều người thích cô ấy. Trong đấy có một anh Bóng rổ khá là vui tính, hơi trẻ con và cưa cẩm lộ liễu. Và anh chàng Kính cận ưa nhìn, thông minh, ít nói, hoặc có thể rất được yêu quí, hoặc rất bị nhiều người khó chịu. Kính cận có một cô bạn thân Mũi hếch tính hơi kì cục, chẳng xinh xắn nhưng lại rất kiên nhẫn với cậu ta. Và thế là sau rất nhiều nỗ lực thể hiện hay không thể hiện, Mắt nâu sẽ để ý Kính cận, và gạt Bóng rổ sang một bên, cô bạn Mũi hếch cũng không thân thiết với Kính cận như trước nữa...
Thôi được rồi.
Tôi không nói về phim Hàn Quốc nào hết. Dù cốt truyện trên có điển hình hay không điển hình đi chăng nữa.
Tôi là Bóng rổ.
Tôi thích Mắt nâu ngay từ ngày đầu tiên bước vào lớp. Tôi gia nhập đội bóng rổ, chỉ để thu hút sự chú ý của bạn ấy. Tôi bắt chuyện, hỏi bài, hướng dẫn Mắt nâu ném bóng vào rổ trong giờ Thể dục, thậm chí còn giúp bạn ấy chuyển đồ khi mở gian hàng trong ngày hội văn hóa của trường nữa. Thế mà Mắt nâu nói tôi là bạn tốt của cô ấy.
Tôi chỉ là bạn của Mắt nâu.
Khi tôi phát hiện ra Mắt nâu hay rời quyển sách, ngước nhìn Kính cận khi cậu phát biểu, tôi đã hơi sững lại. Tôi vẫn ra chỗ Mắt nâu, làm đủ trò để bạn ấy cười, nhưng tôi nhận ra cả những ánh nhìn chỉ dành cho Kính cận nữa. Đôi khi Kính cận quay lại, bắt gặp được, cả hai chỉ mỉm cười bối rối. Y như phim Hàn Quốc lãng mạn hồi bé tí tôi hay xem trong giờ ăn trước chương trình thời sự. Tôi thấy mình như thằng ngốc. Một nhân vật phụ chính hiệu gây ồn ào trong một mối tình âm thầm im lặng. Tôi thích Mắt nâu, nhưng tôi không thích làm kẻ phá đám để rồi bị tổn thương. Tôi vẫn là bạn tốt, nhưng không đủ tốt để lăng xăng quá đà nữa, chỉ đủ tốt để nhìn Mắt nâu và Kính cận chưa đủ can đảm, và cố nuốt tiếng thở dài trong những giờ giải lao.
Một cách không cố ý, tôi quan sát Kính cận với sự tò mò và khó chịu vô cớ. Tôi không ghét cậu ấy. Cậu ấy chẳng làm gì sai cả. Kính cận người gầy, không cao như tôi nhưng dáng mảnh khảnh. Cậu không cau có, không đập bàn đập ghế phấn khích, lúc nào cũng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tưởng như nếu hành lang có náo loạn vì một vụ xô xát thì cậu vẫn sẽ ngồi một chỗ, thản nhiên lật trang sách đang đọc chăm chú, hoặc đôi tai kia sẽ chờ nghe tất cả. Tôi không biết. Thi thoảng tôi thấy Kính cận hơi cười vào những câu chuyện của Mũi hếch. Hoặc cười với Mắt nâu. Thi thoảng cậu đưa những quyển sách trong cặp cho Mắt nâu, nói vài lời súc tích. Trong sách có thể có thư nữa. Ôi, tại sao Mắt nâu lại thích những thứ như thế cơ chứ? Và Kính cận, sao lại thích Mắt nâu? Cậu ta có Mũi hếch suốt ngày đi cạnh rồi còn gì?
Thế rồi cơn mưa rào đầu tiên ập xuống.
Tôi ở sân tập, cạnh bãi để xe chỉ hơn hai chục mét. Tôi nhìn thấy Mắt nâu không mang áo mưa. Tôi nhìn thấy Kính cận lao ra ngoài, mua hai chiếc áo mưa giấy màu xanh, đưa cho Mắt nâu và khoác lên mình. Tôi nhìn thấy Kính cận quay lại, nhìn Mũi hếch, đang giơ chiếc áo mưa cười toe, và ra hiệu cho hai người về trước. Tôi nhìn thấy Kính cận và Mắt nâu đi cùng nhau. Hai chiếc xe dắt cạnh nhau cho đến cổng, và mất hút giữa đám đông.
Tôi nhìn thấy Mũi hếch đứng lại. Cũng nhìn hai người hệt như tôi.
Tôi thì cầm quả bóng. Giữa sân tập không người.
Mũi hếch thì tay cầm chiếc áo mưa buông thõng, giữa xe đạp lác đác ngổn ngang. Trời mưa nặng hạt dần, những mảng nước trên sân như tấm khiên bị tấn công liên hồi, dần chuyển sang màu trắng xóa. Mũi hếch vấn đứng đó. Tôi vẫn nhìn Mũi hếch.
Đấy là lần đầu tiên tôi "nhìn" thấy Mũi hếch.
2. Nhân vật phụ.
Tôi chẳng nhìn thấy gì nữa.
Hạt mưa to cứ tạt hết vào mặt, vào mắt. Mắt tôi nhoà cả đi. Hệt như đang khóc vậy. Hoặc là tôi đang khóc thật, nhưng không thể phân biệt nổi nữa. Đáng lẽ không nên thế. Chính tôi là người bảo Huy đây là cơ hội duy nhất khi nhìn thấy Vi không mang áo mưa. Chính tôi là người tạo mọi cơ hội để Huy có thể ở bên cạnh người cậu ấy thích. Tôi biết là phải giúp cậu ấy. Tôi cũng mường tượng ra cảnh cậu ấy và Vi đi cạnh nhau không biết bao nhiêu lần. Vậy mà đúng khi thời điểm đến, đúng hình ảnh đó xảy ra in trên võng mạc, thì cơn mưa lại xuất hiện. Tôi không nghĩ mình lại buồn đến thế. Tôi không nghĩ mọi thứ lại theo đúng những gì tôi mường tượng còn nỗi buồn thì lại không được như thế. Tôi cứ đứng đó, chẳng nghĩ được gì khác.
Cho đến khi một bàn tay kéo lấy tay tôi.
"Một tuần nữa thi học kì, cậu không định dầm mưa cảm cúm rồi nghỉ luôn đấy chứ? Hay định lây cho cả lớp?". Tiếng nói vang trong mưa, cánh tay ướt bị túm lấy khiến tôi hơi co người lại, giật mình. Quân cao to đứng cạnh tôi, nhìn như đã quan sát từ lâu, không chịu nổi nữa, đã phải lao ra. Rồi cậu lôi tôi đi, chẳng cần áo mưa hay ô gì hết. Thật là điên, tôi nhìn cậu ta cũng ướt sũng, cũng có khác gì mình đâu. Ý nghĩ làm tôi muốn bật cười, nhưng khi nỗi buồn choán quá lớn thế này, điều đó chẳng khác gì sự xâm phạm. Tôi hét lên: "Cậu cũng dầm mưa khác gì tớ? Cậu đã ở đâu nãy giờ vậy?" Quân vẫn kéo tôi đi, chỉ ra mảnh sân ở bên phải. "Tớ ở đó. Nhìn thấy cậu từ nãy." Tôi im bặt. Tôi tự thấy bản thân tội nghiệp và đáng thương hại. Có thể Quân không biết gì cả, không hiểu gì cả. Tôi cố vùng tay ra khỏi cậu ấy nhưng Quân chẳng quan tâm, tay cậu ấy to và chắc, lôi tôi đi như một tù nhân bé nhỏ. Chỉ cho tới khu nhà thể chất, cậu mới buông ra, đi vào trong phòng locker dành riêng cho đội tuyển. Tôi cúi xuống, nhìn những hạt nước to từ người rơi xuống sàn không ngừng. Tiếng giày lép bép đi lại trong sàn gỗ. Quân đi ra, thả lên đầu tôi khăn bông to đùng. Ấm. Tôi nhận ra người mình lạnh, đã co ro từ lâu, mu bàn tay chuyển màu xám xịt. Quân nhìn đồng hồ, hỏi thản nhiên:
- Cậu có lớp học thêm không?
Gật đầu. Mấy giờ rồi ý nhỉ.
- Tớ nghĩ là cậu bị muộn rồi. Mà với bộ dạng này, cậu cũng không nên vào lớp.
Gật đầu.