The Soda Pop
Mùa thu Sài Gòn

Mùa thu Sài Gòn

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 16-05-2016

Mùa thu Sài Gòn

Tôi đến Sài Gòn vào những ngày mùa Thu đậm sắc vàng. Những cơn gió khe khẽ thổi làm bay những tán lá. Trời Thu trong veo, cao vời vợi, chút nắng vàng nhẹ ấm áp tạo cảm giác thoải mái cho con người.


***


Mùa Thu là mùa để lại nhiều ấn tượng và nỗi nhớ. Thi nhân ta xưa đều cho rằng Thu buồn. Phải, mùa Thu bao giờ cũng mang trong mình một chút buồn man mác. Nhưng cái buồn ấy không phải là sự ủy mị khiến người ta đau lòng. Thu buồn một cách lãng mạn, buồn một cách cuốn hút.


Có lẽ bởi khi tới, Thu mang theo một khoảng trời trong veo, chút nắng vàng e ấp, chút gió mang hơi lạnh. Mọi thứ cứ nhẹ nhàng, êm mượt, thời gian cũng vì đó mà như đứng yên, cho nên người ta mới thấy Thu buồn. Buồn và Đẹp xưa nay vốn là hai người bạn tâm giao. Mùa Thu đẹp nhưng buồn, mùa Thu buồn nhưng lại đẹp. Chính vì sự kết hợp hài hòa hai yếu tố này, cho nên Thu là mùa đặc biệt nhất trong năm.


Mùa thu Sài Gòn


Mùa Thu Sài Gòn khác với mùa Thu của tiết trời ngoài Bắc, nhất là Hà Nội. Ở Hà Nội, Thu về là người ta đã cảm nhận được cái lạnh rõ rệt, hương hoa sữa phủ khắp những cung đường. Còn ở Sài Gòn, Thu tới người ta nhận biết bằng những hàng cây bắt đầu thay lá mới, bằng hương café lúc nồng nàn, khi thoảng thoảng từ phố này sang phố kia. Đôi khi buổi sáng mùa Thu ở Sài Gòn cũng mang một chút se se lạnh. Cái lạnh làm con người ta thấy dễ chịu và sảng khoái vô cùng. Nhất là đối với những người từ ngoài Bắc vào, bởi lạnh là đặc trưng của miền Bắc. Một buổi sáng thức giấc tại Sài Gòn, ta cảm nhận được chút lạnh của những ngày đầu Thu, cảm xúc như vỡ òa bởi lâu lắm rồi mới tìm lại được cảm giác thân thuộc. Chút se lạnh ấy sẽ xoa dịu nỗi nhớ nhà luôn đau đáu trong lòng những người xa quê.


Mùa Thu đến như khoác lên thành phố mang tên Bác một chiếc áo mới. Chiếc áo dài duyên dáng, thướt tha của một người con gái. Chiếc áo ấy trung hòa về màu sắc, giản dị về kiểu dáng nhưng lại cuốn hút được bao ánh nhìn. Làm bao người phải si mê, ngây ngất. Nhịp sống ở Sài Gòn vốn sôi động, tất bật, ấy thế mà khi Thu đến mọi thứ dường như có sự thay đổi. Mọi thứ cứ như chậm lại. Phải rồi, chậm lại để ngắm nhìn mảnh đất Sài Gòn đang chuyển dạ vào Thu.


Những ngày Sài Gòn vào Thu, tôi thích ngồi một mình ở các công viên, nhất là các công viên lớn như công viên 23 – 9, công viên Tao Đàn hay công viên 30 – 4. Chọn cho mình một chỗ ngồi ưng ý, tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời cao xanh. Những tia nắng mùa Thu không gay gắt và chói chang như mùa hạ. Nắng của Thu Sài Gòn là thứ nắng vàng nhẹ, tươi tắn và ấm áp vô cùng. Thỉnh thoảng tôi ngồi lặng yên và nhắm nghiền mắt lại để mơ màng về một điều gì đó xa xăm, không cụ thể. Chỉ biết rằng khi đó những dòng dòng cảm xúc trong tôi có chút gì đó dịu ngọt vô cùng.


Tôi thích ngắm nhìn cả những tán lá vàng của các hàng cây cổ thụ. Nếu như hè về, thành phố chỉ có một vài góc phố bị nhuộm đỏ bởi sắc hoa phượng, thì khi Thu đến, toàn thành phố được phủ bởi một sắc vàng của lá cây. Những chiếc lá vàng thi nhau rụng xuống khi những cơn gió vô tình lướt qua. Có những chiếc lá thì lạnh lùng rơi ngay xuống đất, nhưng cũng có những chiếc lá dùng dằng mãi vẫn chưa muốn đi, cứ chao qua, chao lại. Rồi có cả những chiếc lá ham chơi, cố tình đu theo cơn gió để được đi tới một nơi nào đó thật xa.


Mùa Thu cũng chính là mùa mà Sài Gòn đông vui và nhộn nhịp nhất trong năm. Bởi đó là thời điểm tựu trường, bước vào năm học mới. Hàng ngàn học sinh, sinh viên nô nức tới trường nhập học với một niềm vui phơi phới. Cũng chính thế mà cả thành phố bừng tỉnh sau những cơn say nắng kéo dài khi mùa hạ vừa bước qua.


Tôi chỉ mới gắn bó với mảnh đất Sài Thành này gần ba năm. Chừng ấy thời gian chưa là gì so với cả một đời người. Thế nhưng ít ra thì nó cũng đủ để cho tôi trải nghiệm và cảm nhận được những điều tốt đẹp và những vẻ đẹp của thành phố xa lạ này. Cho đến ngày hôm nay, trái tim non nớt của tôi đã thực sự bị rung động bởi thành phố mang tên Bác. Tình yêu đầu đời của tôi không dành riêng cho một ai cụ thể, mà nó dành trọn cho Sài gòn thân thương và hàng triệu, hàng triệu con người đang sinh sống trên mảnh đất này.


Giả Bảo Ngọc