Snack's 1967
Tôi và những giấc mơ

Tôi và những giấc mơ

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 12-05-2016

Tôi và những giấc mơ

Tôi đã nói dối. Tôi đi với thằng Nic đến câu lạc bộ đêm...rồi khi tôi đang uống vodka cùng lũ bạn của Nic, thì tôi được báo rằng ông...đã....


Lửa vẫn cháy phừng trong đôi mắt tôi, ánh lên những tàn tro mà chúng đã hủy diệt.


- Mọi người kể ông cứ đòi vào đó tìm tôi. Và mãi mãi không trở ra.


Jake bé gào thét dữ dội khi nhân viên bệnh viện đưa ông Barker lên cáng. Chừng nào còn sống, tôi sẽ không bao giờ quên tiếng thét đó.


- Đưa tụi mình đến chỗ khác đi - tôi báu chặt cánh tay hắn, gần như nài nỉ.


- Làm sao tôi có thể sống tiếp hả Anna...?


Không gian tiếp tục chuyển đổi, nhưng lần này nó tắt phụt và để lại một màn đêm rỗng toác. Tôi vẫn nắm tay Jake nhưng không còn trông thấy mặt hắn. Rồi, gương mặt u sầu của Jake hiện ra, mái tóc cam lấp lóa dưới ánh trăng sáng rực rỡ. Tôi dõi mắt xung quanh, nhận ra đây là vùng đồi nơi tôi lần đầu gặp Jake trong mơ, dù khung cảnh ban đêm khiến nó hơi lạ lẫm. Tôi ngẩng lên, bị hớp hồn bởi một biển trời chi chít sao sáng chói như thể mười ngàn cung thủ thành Troy đồng loạt bắn tên xuyên thủng bầu trời đen ngòm. Đây là một bầu trời bạn sẽ hiếm khi bắt gặp ở nơi phố thị xa hoa.


Tôi ngại ngùng buông tay Jake, muốn an ủi hắn nhưng không biết phải nói gì. Nỗi bàng hoàng lẫn đau xót trong tôi còn chưa dứt, tôi vẫn chưa thể tin thân xác tàn tạ vô diện ấy lại là ông Barker. Một nốt nhạc câm lặng chắn ngang chúng tôi, và cảm giác lần này sao thật khó chịu.


- Cậu...đừng tự trách...


- Không – Jake chen ngang - đừng an ủi tôi bằng câu nói giả tạo đó, Anna. Mẹ tôi cũng vậy, "không phải lỗi của con", ấy mà bà xa cách tôi hơn những gì trước đó đã từng xa cách. Tôi không thể tự lừa dối mình rằng tôi không có lỗi. Tôi là tên khốn giết bố mình. Tôi không thể tha thứ cho chính tôi được. Nếu là cậu, liệu cậu có làm được không?!


- Nhưng lúc đó cậu chỉ là một đứa trẻ! Lời nói dối của cậu không có mục đích phương hại ai. Vận mệnh là thứ chẳng thể tránh được, cậu có hiểu không? Bố cậu sẽ không đời nào muốn nghe thấy những lời cậu vừa nói đâu.


- Đủ rồi! Tôi muốn được yên tĩnh!


- JAKE!!!


Một giọng nói vang lên. Không phải của tôi.


Nơi phía hàng cây thông ẩn mình trong bóng tối, ông Barker trong chiếc áo thun trắng mỏng và chiếc quần jean xanh đậm đang vác đàn guitar tiến bước về chúng tôi. Ông chính là ngài Barker lãng tử tôi đã trông thấy ở quán café Betty&Patty, không bất động, không phồng rộp và nguyên vẹn. Tôi nghĩ mình quáng gà, nhưng khi ông bước đến gần, đặt hai tay lên vai Jake xoa xoa, tôi mới chấp nhận đó chính là ông bằng xương bằng thịt. Jake như thể vừa bị hóa đá, mắt hắn mở to hết cỡ cùng đôi mày rậm nhíu lại. Bằng một linh cảm nào đó, tôi nghĩ ông Barker đã biết Jake đi theo ông từ lâu, chỉ có mình hắn nghĩ ông không trông thấy hắn mà thôi.


- Con bây giờ đã lớn thế này rồi. Nhưng mái tóc đó là sao?


Rồi ông nhìn qua tôi.


- Bạn gái con à? Dễ thương đấy.


Ông nhướn mày, tỏ ý trêu Jake nhưng cả hai chúng tôi đều không phản ứng được gì. Sau một hồi lúng búng, tôi mới đến chào ông. Nhìn gần, đôi môi của ông khô nứt y hệt cặp môi của Jake.


- Cháu là Anna. Anna McFall.


- James Barker – ông bắt tay tôi, mỉm cười thân tình – cháu với Jake là...?


- Chúng cháu chỉ là bạn học.


- Ồ, Jake ở trường có ngoan không?


- Vâng, cậu ấy cũng tàm tạm...


Ông nheo mắt nhìn tôi kiểm chứng, tôi vờ liếc đi nơi khác.


- Thật ra cậu ấy rất giỏi môn thể dục.


- Tức là các môn lý thuyết không ra gì? Bác biết ngay mà.


Tôi mím môi để cố không phụt ra tràng cười. Ông Barker nháy mắt với tôi.


- Bác hiểu rồi. Rất vui được gặp cháu.


Rồi ông quay sang Jake, vui vẻ hỏi:


- Lâu không gặp bố, con không có gì để nói với bố sao?


- Con...xin lỗi – hắn cúi gầm, thều thào.


Bất chợt, gương mặt ông đanh lại vẻ vô cùng nghiêm trọng. Chẳng nói một lời, ông vung tay đánh thẳng vào mặt Jake. Hắn ngỡ ngàng đến mức giữ nguyên khuôn mặt bị đánh, dù sức lực ấy, dĩ nhiên, không đủ làm hắn đau về thể xác.


- Con trai của ta mà yếu đuối như vậy đấy hả?! – ông giận dữ quát lên.


- Tại sao không ai buộc tội con? - hắn gào lại – tại sao ai cũng trưng cái mặt giả tạo ra rồi nói con cứ sống vui vẻ?! Đâu có ai hiểu được mấy năm qua con đã bị ám ảnh tới mức nào!


- Con muốn ta buộc tội con chứ gì?! Đúng. Tất cả là lỗi của con hết, thằng bé ngu dốt!


Jake câm bặt, môi run run và tôi cảm thấy chiếc mặt nạ hắn vác bao lâu nay dần nứt ra, rơi loảng xoảng xuống thảm cỏ lúc nhúc. Ông Barker thở dài, như để thổi hết cơn giận theo làn gió, ông bước đến gần Jake, vịn chặt hai tay lên vai hắn. Nụ cười hiền hòa trở lại trên môi ông.


- Nhưng bố không giận con. Bố tha thứ cho con. Luôn luôn là như vậy.


Trong vòng tay của ông, dẫu đã cao hơn bố mình, hắn như trở lại là Jake tuổi mười một. Ông nhìn sâu vào mắt hắn.


- Jake, con không phải là một linh kiện dư thừa và sẽ không bao giờ là như thế. Sẽ có người sống trên đời này vì con, và con cũng sẽ sống vì họ, ngay cả khi bố không còn nữa. Con là những gì còn sót lại của bố, con không được coi thường hay lãng phí chính bản thân mình. Con phải luôn nhớ rằng bố chỉ hạnh phúc khi thấy con sống vui vẻ, trưởng thành, cưới vợ, sinh con, già đi, và sau cái tuổi già ấy, chúng ta sẽ được gặp lại nhau. Nhưng hiện tại thì bố luôn luôn ở bên con, ngay đây này – ông chỉ vào trán và ngực Jake – con trai của James Barker nhất định phải là người đàn ông mạnh mẽ.


Jake rơi nước mắt. Và tôi cũng vậy.


Hắn ôm ông, hai người thì thầm gì đó mà tôi không nghe rõ. Rồi, ông buông hắn, cử chỉ như muốn nói rằng đã đến lúc ông phải đi. Khi ông nhìn sang định chào tôi, tôi liền cất tiếng:


- Bác...