Yêu em là định mệnh
Đăng: 13-05-2016
Yêu em là định mệnh
(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
"Cô gái bướng bỉnh à, em vẫn chưa chịu thừa nhận rằng ta gặp nhau là định mệnh phải không em? Vốn dĩ, từ lần đầu gặp, duyên phận của chúng ta đã bắt đầu. Chỉ là em cần thêm thời gian để cân bằng mọi thứ, để chấp nhận và quen dần với việc, định mệnh đã sắp đặt, cho chúng ta ở bên nhau, yêu nhau."
***
Ngày thứ 4 ngập nắng.
Hân ngồi lặng lẽ nơi phòng chờ sân bay. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ đức cài kín, jean xanh và đeo kính đen gọng vuông. Từ những hàng ghế xôn xao tiếng người, mắt Hân dõi ra phía ngoài khoảng trời cao vợi, nơi có những đám mây trắng bồng bềnh bồng bềnh. Thấy lạc lõng với khung cảnh xa lạ ở một nơi xa lạ, Hân cúi gằm mặt, đan hai bàn tay vào nhau, tựa cằm mình lên đó rồi gập lưng xuống. Hân không biết cô gục xuống trong mỏi mệt bao lâu, nhưng khi cô nhân viên sân bay thông báo những hành khách lên chuyến bay VJ 8186 bước lên cổng số 6 thì nhanh chóng vực mình dậy, chân sải những bước dài. Hân chỉ mang theo một túi xách nhỏ với một chiếc váy cùng ít đồ cá nhân nên mọi thứ trở nên gọn gàng.
Lần đầu tiên ngồi trên máy bay với một cô gái thật sự khác lạ. Bỏ ngoài những nôn nao, hào hứng, Hân nhìn ngắm ra bầu trời và thấy lòng trống rỗng. Hân chẳng nghĩ được gì. Cô nhắm nghiền mắt cố dỗ mình ngủ vì cả đêm qua cô đã mở mắt đến sáng để suy nghĩ về mọi thứ. Suy nghĩ về những điều đã kết thúc luôn khiến người ta mất tinh thần. Hân cũng vậy. Nhưng có một điều Hân luôn quyết đoán, đó là bằng mọi giá, cô sẽ có mặt ở thành phố ấy, vào ngày hôm nay.
...
***
Trở về.
- Em chắc không phải sống ở đây nhỉ? Anh chàng ngồi bên cạnh quay sang bắt chuyện với Hân khi cô chìa ra cho anh tuýp kẹo nhân bạc hà và anh vui vẻ đón lấy, bóc một viên kẹo cho vào miệng.
- Dạ!
- Em đi du lịch sao? Đôi mắt khẽ ánh lên tia nhìn tin cậy, hàng lông mày rậm phủ lấy hàng mi cong và dài của người hành khách ngồi cạnh khiến Hân mím môi, khẽ lắc đầu:
- Em ra đây có việc!
- Giải quyết xong rồi chứ?
- Dạ! ổn rồi! Hân khẽ mỉm cười, cố tỏ ra bình thản rồi bóc viên kẹo nhân bạc hà cho vào miệng, nhìn ra phía những đám mây lượn lờ trên bầu trời. Mọi thứ thu hút đến thế kia mà trong Hân chỉ thấy những vỡ tan, lạnh buốt.
- Em ra được mấy ngày? có đi thăm thú một vài nơi không?
- Em ra hôm qua. Hôm nay bay vào! cũng gấp nên không đi đâu được!
- Em có bạn bè ở đây không?
- Dạ không! Cô mỉm cười, lắc đầu.
- Lần sau, em sẽ có bạn rồi đấy, bởi vì, anh là người ở đây! Chàng trai nheo mắt nhìn cô, không quên giới thiệu- anh tên Duy- còn em?
- Anh cứ gọi em là Hân!
...
- Hân này! làm sao anh gặp lại được em? Duy đi bên cạnh, thái độ bình thản nhìn thẳng vào mặt Hân khiến cô phì cười. Sân bay Tân Sơn Nhất đông đúc và chộn rộn không làm cô vơi đi nỗi trống vắng xâm chiếm. Cô đã trở về. Bầu trời của cô, cuộc sống của cô, chỉ khác là từ nay, không còn ai đồng hành.
- Em cho anh facebook hoặc zalo hoặc là yahoo của em đi nếu em không muốn cho anh số điện thoại. Duy nheo mắt nhìn Hân.
- Vậy anh muốn liên lạc như thế nào?
- Facebook của em! Duy chắc nịch và gật nhẹ.
Hân trong một thoáng khẽ nhíu mày. Cô khẽ mỉm cười quay đi, vuốt những sợi tóc mai lòa xòa trước trán, đẩy gọng kính đen và xòe bàn tay ra trước mặt Duy. Hân thừa biết ý đồ của Duy. Anh muốn nhân cơ hội tìm hiểu cuộc sống của cô thông qua facebook ư? Lúc nãy anh còn nhìn cô thật lâu và thẳng thừng nhận xét: " Tâm trạng em không tốt. Mắt em có dấu vết thâm quầng và sưng, sóng mũi em ửng đỏ. Có thể em cho anh là nhiều chuyện, nhưng em đã khóc trước khi lên máy bay." .Duy nói rồi bình thản quay đi. Lúc đó Hân không trả lời. Hân nhìn ra ngoài và nhắm nghiền mắt cho đến khi máy bay hạ cánh.
Duy hoan hỉ chìa điện thoại ra cho Hân, nhìn cô vuốt nhẹ lên màn hình, mở 3G vào facebook của anh và tìm kiếm một cái tên rồi nhấp vào một avartar là hình một cô gái ngồi lặng trước biển rồi đưa cho Duy. Duy đón lấy trong cái nhìn đầy vui vẻ:
- Anh hy vọng sẽ có dịp gặp lại em lần nữa!
- Chúc chuyến công tác của anh suôn sẻ và thành công! Tạm biệt anh! Hân vẫy tay, bước thật nhanh ra đường. Cô muốn nhanh chóng trở về nhà, trở về nơi thân thuộc.
Hôm nay bầu trời ngập nắng. Nắng vàng và mây trắng bồng bềnh như hôm qua đã tiễn cô đến nơi ấy. Hân mỉm cười. Cuộc sống của cô từ hôm nay sẽ khác. Mạnh mẽ lên nào! Hân tự an ủi mình rồi mỉm cười thật nhẹ. Trên bầu trời, có chiếc máy bay vừa cất cánh. Mắt cô nhìn theo, khẽ thở dài: " có cô gái nào đến một nơi xa lạ để chia tay người yêu, như mình không?"
...
***
Lạc quan.
- Mày chẳng có vẻ gì là chia tay người yêu cả!
- Cái vẻ ấy là gì? Hân nhìn chằm chằm vào mắt cô bạn thân.
- Thì mày đẹp và tươi hẳn ra chứ sao! Bảo An cười sảng khoái, nhéo má cô bạn châm chọc:- tao cũng muốn được như mày! Nhỏ dãi mất!
- Con quỷ! Hân không vừa, nhéo thật mạnh vào hông bạn- mày muốn tao chết dần chết mòn sao? Hừm!
- Một tháng đi xa về, mày cân bằng được mà lại còn xinh hơn trước nữa, thật là kỳ tích! Bảo An chậc lưỡi- phải ăn mừng thôi!
- Ăn mừng lẩu cá khoai nhá! Hân tít mắt.
- Ok! Bảo An nhanh nhẹn gọi tính tiền rồi cùng Hân ra lấy xe, đến quán lẩu quen thuộc.
Một tháng trời, Bảo An ra Hà Nội học nghiệp vụ, khi trở về, người đầu tiên cô muốn gặp chính là Hân. Bởi trước khi Hân bay ra nơi ấy, cô cũng chỉ tranh thủ từ cơ quan chạy ra, mua cho Hân hộp sữa. Cô biết đó là khoảng thời gian Hân buồn nhất nên sẽ không ăn uống được gì. Khi Hân trở về thì cô đã đáp chuyến bay sáng sớm ra Hà Nội. Nghĩa là trong khoảng thời gian Hân sống trong những nỗi trống vắng và mất mát đó, không có cô bên cạnh. Cô thật sự thương Hân, lo cho Hân nhưng cô không thể bay về được. Cô chỉ mong thời gian nhanh như thoi đưa, để cô về bên cạnh Hân, làm chỗ dựa cho Hân. Thật may, Hân đã vui vẻ, lạc quan như thế là rất đáng mừng. Hai cô gái tuy tính tình khác nhau nhưng lại dễ dàng thấu hiểu cho đối phương. Hai cô gái đều từng mang những tổn thương và sự đổ vỡ nhìn thấy trong mắt nhau những hy vọng tươi mới.
Cuộc sống này vốn rất công bằng! Đời không cho không ai cái gì và lấy đi của ai cái gì đâu! Mày yên tâm. Hân vẫn luôn lạc quan thế mỗi khi Bảo An gọi điện thoại nheo nhéo nhắc cô bạn phải ăn uống, phải vui vẻ sau những chuyện đã xảy ra. Hân luôn lạc quan mà. Có An hay nhặng lên đó thôi.
...
***
Kỳ nghỉ yên tĩnh.
Mùa mưa đến mau mắn bằng dấu hiệu của những cơn mưa ướt mèm trên những tàng cây râm mát cùng với tiết trời ấm áp dễ chịu, thanh bình.
Hân ngồi rất lâu trước máy tính. Facebook đầy những yêu cầu kết bạn và những thông báo dày đặc kéo nhau khiến đôi lông mày ngang của Hân nhíu lại. Gần hai tháng không vào facebook mà như vậy sao? Cô thấy choáng ngợp. Mỉm cười. Hân rê chuột vào mục yêu cầu kết bạn và thoáng nghĩ đến Duy. Không có tin nhắn nào cũng như một yêu cầu kết bạn nào từ Duy. Hân nhanh chóng gạt đi suy nghĩ về cái người xa lạ và cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy.
Hân quyết định thưởng cho mình một chuyến đi xa sau những tháng ngày dài mệt mỏi. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Hân lại bỏ dỡ công việc để đi chơi hay nghỉ mát. Cô luôn dành tất cả tâm huyết và sức lực cho công việc của mình. Nhưng dường như, đến một thời điểm, cô cần một khoảng trống đủ để thoát ra khỏi guồng quay cuộc sống. Hân lên xe. Chưa bao giờ thấy bình yên như vậy. Bảo An không cùng đi. Cô bạn thân còn mải miết với những dự án mới của công ty. Hân nhanh chóng thấy điều đó thật may mắn vì cô cần yên tĩnh, cần một khoảng yên bình chỉ riêng mình.
Thật sự, không dễ mà vượt qua được những mất mát và tổn thương sau một cuộc tình đổ vỡ.