Vẫn yêu màu tím hoa lục bình

Vẫn yêu màu tím hoa lục bình

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 13-05-2016

Vẫn yêu màu tím hoa lục bình

Nếu với tình trạng này thì sau khi chúng tôi lấy máu của bà thì e là bà sẽ bị kiệt quệ mất"


Bà Quyên xua tay: "Không sao đâu? Bác sĩ nhìn tôi vậy chứ tôi khỏe lắm, cho máu xong tôi về nhà ăn uống bồi bổ vào là được ấy mà"


Bác sĩ ngập ngừng: "Nhưng..."


Chưa nói dứt câu thì đã bị bà Hoa ngắt lời bằng hành động chìa tay ra trước mặt: "Đừng nhưng nhị gì hết, bác sĩ hãy tin tôi đi"


Không thể từ chối trước hành động cao cả của người mẹ nên bác sĩ đã ậm ừ nhận lời: "Bà muốn cho máu thì hãy theo y tá làm giấy cam kết và hãy hứa với tôi là về nhà ăn uống bồi bổ thêm nhé!"


Ngồi nhìn con gái đang nằm trên giường bênh, nước mắt bà Quyên lại rơi: "Con ơi, con là niềm tin là cuộc sống của mẹ nhưng mẹ không cho phép con gặp bất cứ bất trắc nào hết"


Bên ngoài hành lang lại có tiếng động xôn xao. Cửa phòng cấp cứu của Hoàng đựợc bật tung. Vị bác sĩ hỏi: "Ai là người nhà của cậu thanh niên bên trong?"


Bà cô của Hoàng chạy đến: "Là tôi. Cháu tôi sao rồi?"


Bác sĩ: "Chúc mừng bà. Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch"


.....


Trời mùa thu dịu nhẹ, hoa lục bình vẫn âm thầm trôi trên sông Thơ nhưng người yêu hoa đã vắng bóng.


Hoàng và Diễm được chuyển qua phòng hồi sức, sau những giờ đồng hồ hôn mê thì Diễm đã tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên khi Diễm mở mắt ra là người mẹ hiền từ chăm chú nhìn cô, nở một nụ cười bình yên với mẹ. Bà Quyên ôm cô vào lòng: "Tỉnh rồi, may quá....con gái của tôi tỉnh rồi. Cám ơn Trời Phật đã cho con tôi sống lại"


Bỗng Diễm cất giọng: "Mẹ...anh Hoàng đâu?"


Bà Quyên ú ớ: "Ờ...nó không sao?"


"Không sao là tốt rồi? Mẹ kêu anh ấy qua đây với con đi, con nhớ anh ấy »


Dường như nụ cười trên môi bà Quyên vụt tắt : « Hoàng...nó...nó... »


Diễm nhìn mẹ như muốn đợi chờ câu trả lời, ánh mắt tội nghiệp của cô cuốn sâu vào trái tim đang thắt lại của bà Quyên : « Con và Hoàng yêu nhau lâu chưa ? »


Diễm nở một nụ cười hạnh phúc : « Được hơn một năm rồi mẹ, chúng con cũng định công khai nhưng... »


Bà Quyên nhỏ lệ : « Con đã biết mối quan hệ giữa nhà mình với nhà Hoàng ra sao rồi chứ ? Tại sao con cứ muốn dây vào cái gia đình đó ? Con có muốn mẹ chết đi không ? »


Diễm nước mắt nước mũi giàn giụa, nhớ lại những kí ức buồn mà gia đình Hoàng đã giáng xuống đầu hai mẹ con mình : « Con biết mẹ tủi khổ và chịu những thiệt thòi lớn nhưng con yêu anh Hoàng, con yêu màu hoa tím lục bình »


Bà Quyên thở dài, lắc đầu ngán ngẩm : « Mẹ đã cấm con bao nhiêu lần không được yêu màu tím hoa lục bình, cấm con ra bờ sông ngắm hoa mà tại sao con cứ dối mẹ như thế ? »


« Mẹ à ! Con hiểu những gì mẹ nói nhưng con không thể nào không yêu màu hoa ấy, bởi vì, trong màu hoa ấy có hình ảnh của anh Hoàng »


Bà Quyên chỉ thẳng vào cánh cửa phía trước : « Con yêu Hoàng, vậy thì con đi đi, mở cánh cửa đó ra và tìm gặp người con yêu đi. Nó đang ở phòng bên cạnh con đó. Thử coi con có lọt vào được căn phòng đó không rồi tính chuyện yêu nhau. Nếu họ để cho con vào thăm Hoàng thì mẹ cũng cho phép hai đứa quen nhau, nhưng nếu họ không cho con vào thì từ nay hãy quên Hoàng đi »


Diễm nhìn mẹ rồi lấy hết can đảm lê bước chân và bật tung cánh cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Diễm là đám người nhà Hoàng bao vây căn phòng. Diễm bước chân liêu xiêu đến trước mặt bà Hoa : « Cô, anh Hoàng sao rồi ạ ! »


Bà Hoa hung hăng đứng đật dậy chỉ vào mặt Diễm : « Cô còn nhắc đến con trai tôi sao ? Loại con hoang như cô sao có tư cách để hành hạ con tôi như vậy ? »


Diễm nới bằng giọng yếu ớt của một người bệnh : « Cô...con không có. Con và anh Hoàng yêu nhau thật sự »


Bà Hoa nhếch môi : « Yêu ? Buồn cười. Cô dựa vào cái gì để yêu con trai của tôi ? Dựa vào một người mẹ lăng loàn, hư đốn chuyên đi cướp chồng người khác hay dựa vào cái nghề chăn vịt đầy tự hào của mẹ con cô »


Cơn tức đã lên tới tột độ, Diễm thở hổn hển, từng hơi thở cứ dồn lên : « Cô không được sỉ nhục mẹ tôi, cô có thể nói bất cứ điều gì chỉ duy nhất là không được đụng đến mẹ tôi »


Bà Hoa và cả đám người cười lớn : « Ta cứ sỉ nhục thì sao nào ? Thực chất mẹ mày sao thì ta cứ nói vậy thôi »


Diễm hét lớn : « Các ngươi im đi, dựa vào gì mà các ngươi có quyền hạ nhục người khác như vậy ? »


Bà cô của Hoàng cất tiếng : « Dựa vào gia tộc chúng tôi, dựa vào quyền thế và tài sản của chúng tôi đang có. Không phải cô muốn từ vịt hóa thiên nga nên mới đeo bám thằng Hoàng nhà tôi đấy thôi. »


Nổi uất hận dồn nén tận não, cô tiến về phía cô của Hoàng và nói : « Phải...các ngươi có tiền nhưng đồng tiền không có tư cách cướp đi lòng tự tôn của một người đâu ? Đừng tưởng có tiền là có thể lăng mạ người khác như thế ? »


Cô của Hoàng đẩy Diễm một cái thật mạnh làm cho Diễm té nhào xuống : « Đồ con hoang, mày có tư cách gì dạy đời bà hả ? »


Bị té xuống nền gạch một cái rất mạnh cộng với thể trạng không được tốt cho nên Diễm chỉ biết khóc thét lên: « Các ngươi dựa vào gì mà cứ nói tôi là con hoang ? Tôi là con hoang thì các người là đồ quỷ dữ»


Bà Hoa chạy tới túm tóc Diễm : « Mày nói ai là quỷ, vậy để tao cho mày biết quỷ dữ là như thế nào nhé ? »


Bà Quyên vì muốn con gái thông suốt và muốn cô căm thù gia đình họ để từ bỏ tình yêu ngang trái kia nên từ đầu câu chuyện bà chỉ đứng ở cánh để nhìn con gái đối diện với sự thật phủ phàng. Khi thấy Diễm bị xô ngã, ban đầu bà cũng định cho con tự đứng lên để học cách bước tiếp nhưng rồi với tình thương vô bờ bến của mẹ bà không cho phép mình làm ngơ trước nổi đau của con.


Bà lao tới tát bà Hoa một cái : « Bà làm gì con gái tôi thế ? »


Ngay lập tức bà Hoa túm tóc bà Quyên quay mấy vòng, chứng kiến cảnh mẹ mình bị ức hiếp, Diễm cũng bò dậy để bênh vực mẹ nhưng do thể trạng quá yếu lại bị đẩy một cái quá mạnh nên nhất thời cô không thể đứng lên nổi, nhìn mẹ mình bị đám người vây quanh, Diễm chỉ biết gào khóc.


Cảnh tượng hôm nay gợi nhớ đến kí ức năm nào của tuổi thơ, những vết thương ngày nào giờ lại toang hoác và dấy lên cuồn cuộn trong tâm khảm của Diễm. Ngày đó, Diễm chỉ mới 10 tuổi, cả nhà bà Hoa kéo mẹ ra ngoài đường để biêu riếu. Họ nói, mẹ dám lăng nhăng với chồng họ,họ thấy cảnh mẹ cút con côi nên thừa thế ức hiếp. Kể từ ngày đó, Diễm ghét cay ghét đắng gia đình Hoàng, tự hứa với lòng là sẽ trả thù sự chà đạp lên lòng tự tôn. Nhưng cuộc sống đôi lúc vẫn hay chệch hướng và trớ trêu thay con tim Diễm không thể chối từ Hoàng – người đang mang dòng máu của những con người được coi là « quỷ dữ » nơi vùng quê bé nhỏ ấy


Nằm trong phòng bệnh chợt nghe tiếng mẹ mình cãi vả, linh tính có chuyện không hay xảy ra nên Hoàng bật cửa ra ngoài. Hình ảnh cả gia đình cùng nhau xúm đánh bà Quyên còn Diễm thì lê lết dưới nền nhà gào khóc, tim Hoàng như vỡ vụn, ngay lập tức Hoàng chạy đến và hét lên : « Mọi người đang làm gì thế ? »


Lúc này đội bảo vệ của bệnh viện mới tức tối chạy đến giải tán đám người nhà bà Hoa.


Bà Quyên với đầu tóc rối bời, mặt mày thâm tím, áo quần xộc xoạc nằm sống soài giữa nền nhà. Diễm trườn người đến ôm lấy bà Quyên, hai mẹ con ôm nhau khóc thảm thiết : « Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ...Chính con đã hại mẹ. Chính con đã khiến họ chà đạp lên mẹ »


Bà Quyên nói không nên lời : « Con có thấy số phận mẹ con mình như thế nào chưa ? Có thấy tình yêu của con rồi sẽ ra sao chưa ? Họ có tiền, họ ở trên cao...mình nghèo thì luôn luôn chịu thiệt thòi con ạ !»


Tiếng khóc xé lòng của hai mẹ con Diễm cộng với sự ngang ngược của mẹ mình đã khiến Hoàng thật sự lúng túng, lê từng bước nặng nhọc với hai hàng nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt nhuốm đầy tiếc nuối, cúi người xuống vội lau dòng nước mắt trên bờ mi của Diễm nhưng bị Diễm đẩy tay ra : « Anh đi đi, từ nay tôi với anh không còn nợ gì nhau hết »


Gượng hết sức lực cuối cùng, Diễm dìu mẹ quay lưng bước đi bỏ lại sau lưng hình ảnh người đàn ông cô yêu hết mực.


Hẫng !


Một cảm giác nhói lên nơi lồng ngực đang phập phồng loạn nhịp khiến Diễm lê bước nặng nề.


Vẫn yêu màu tím hoa lục bình


Hoàng nhìn theo hình bóng liêu xiêu của Diễm mà quặn thắt nơi đáy lòng, cổ họng đắng chát và mi mắt cay cay. Thầm trách sao ông Trời cứ thích trêu ngươi, trách sao số phận hai gia đình cứ quay vòng trong mớ hiềm khích không thể nào lột bỏ được. Ngày đó, Hoàng đã từng nghe mẹ thủ thỉ bên tai, mẹ nói là « con đàn bà đó phá nát hạnh phúc gia đình người khác, nó là con đĩ....không được giao du với nhà họ »


Tuổi nhỏ nên Hoàng chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện và cũng không ngờ rằng, sau hàng loạt những trận cấu xé, cãi vã nhau giữa hai bà mẹ đã trở thành bức tường to lớn chắn ngang cuộc tình vốn dĩ đẹp như mơ của hai người.


.......


Màu tím hoa lục bình vẫn phủ đầy sông Thơ. Trời hôm nay lại mưa, trận mưa không to cũng không nhỏ nhưng đủ sức nhấn chìm con người ta chơi vơi trong mớ cảm xúc. Bởi lẽ, mưa là khoảng kí ức đẹp nhất đối với Diễm và Hoàng, ngày đó, cứ mỗi lần trời mưa là Diễm cứ giả bộ thả rơi vật gì ngoài trời để có cớ chạy ra nhặt và lôi kéo Hoàng ra tắm mưa chung. Bạn bè vẫn hay nói rằng : « Hai đứa này mắc bệnh thèm mưa »


Cơn mưa lất phất như dẫn lối Diễm trở về với sông Thơ – nơi hẹn hò lý tưởng của đôi tình nhân hôm nào.


Kể từ ngày ở bệnh viện, Diễm đã hứa với lòng là sẽ quên Hoàng, quên luôn màu tím hoa lục bình. Đã bao lần đi ngang qua dòng sông Diễm chỉ muốn dừng lại để say trong sắc tím hoa lục bình và nuông chiều cảm xúc bản thân nhớ về hình ảnh đậm sâu trong trái tim mình nhưng khi ý nghĩ đó vừa lóe lên thì ngay lập tức bị lý trí nhấn chìm. Vội vàng cất bước đi nhanh để thoát khỏi vùng kỉ niệm đó, những lúc như vậy tim Diễm lại se thắt và nước mắt lại rơi trên từng bước chân.


Cơn mưa hôm nay đúng vào dịp kỉ niệm hai năm quen nhau của hai người. Ngồi trong phòng cuộn mình trong chăn ấm, Diễm tự nhủ với lòng : « Chỉ là hôm nay thôi, qua hết hôm nay mình sẽ sống vì mình, mình sẽ quên tất cả »


Với một mớ kỉ niệm hỗn độn vây quanh cộng hưởng với không gian kí ức ngày xưa trở vẹn nguyên trong tâm trí, Diễm như kẻ bị mộng du đi theo tiếng gọi con tim hướng về sông Thơ – nơi có màu tím hoa lục bình.


Đã ba tháng trôi qua Diễm cứ nhủ với con tim rằng : « Hãy quên Hoàng đi và quên luôn màu tím hoa lục bình » nhưng rốt cuộc Diễm cũng không đủ nghị lực để làm như vậy.


Cứ tưởng ngần ấy thời gian ngoảnh mặt với hoa lục bình thì sẽ quên được màu hoa và quên luôn cả Hoàng. Nhưng Diễm đã sai, bởi vì, càng ngày nổi nhớ lại cứ đầy lên thêm một chút để đến hôm nay - khi dám đối diện với sự thật thì Diễm mới chợt nhận ra là mình không thể ngừng yêu Hoàng cũng như ngừng si mê sắc tím hoa lục bình ngây dại ấy.