Polly po-cket
Tình đầu

Tình đầu

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 19-05-2016

Tình đầu

com/Vi6kZ85.jpg" alt="Tình đầu">


Tối hôm đó tôi tự mình về nhà, hoàn toàn quên béng chuyện anh hai có lẽ đang tìm tôi điên cuồng. Khi mẹ gọi điện thông báo cho con trai rằng chú thỏ đi lạc đã trở về an toàn thì tôi vẫn bê nguyên bộ dạng lơ ngơ lên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, nhắm tịt mắt và... mơ thấy Bách. Tôi đã thất bại khi cố gắng hỏi xin số điện thoại của cậu ấy. Bách phân trần rằng điện thoại vừa bị móc mất trên xe bus, hiện tại cậu ấy chưa có tiền sắm cái mới. Tôi biết Bách nói dối. Nhưng không sao hết, tôi không buồn lâu, con bé si tình bướng bỉnh đã có kế hoạch "vĩ đại" cho "nửa kia" của trái tim.


Tôi thật sự nghi ngờ khả năng tồn tại cái phần trăm Bách không nghĩ tôi là một đứa mặt dày. Chính bản thân tôi còn tự cảm thấy lớp biểu bì phía trên cổ của mình là "vô địch thiên hạ" cơ mà! Sau đêm Noel, cứ cách hai ngày tôi lại mò tới nhà thờ một lần. Tôi học thuộc lòng Kinh Thánh, làm thân với các cha đạo, chỉ thiếu điều chưa dập đầu trước Chúa mà thôi! Nhưng chính nhờ vậy mà tôi biết thêm khá nhiều về Bách. Cậu ấy bằng tuổi tôi. Không theo Đạo.


Tới đây vào ngày cuối tuần để giúp các Cha lau dọn. Nửa năm trở lại đây chỉ đi một mình nhưng trước kia luôn đồng hành cùng một cô bạn gái xinh đẹp. "Bạn gái cũ!" tôi đoán. Có sao đâu, chỉ là bạn gái "cũ", quan trọng là giờ đây cậu ấy đang cô đơn và tôi thì có cơ hội, phải không?


Tôi cũng bắt đầu phụ giúp dọn dẹp trong nhà thờ vào ngày cuối tuần. Hiển nhiên chỉ có hai đứa là cùng độ tuổi nên tôi và Bách sẽ nói chuyện. Bách không lạnh lùng như tôi thoạt đầu lầm tưởng. Bằng chứng là mặc dù biết chắc tôi có "lòng hươu dạ vượn" nhưng cậu ấy luôn cư xử với tôi rất lịch thiệp. Chúng tôi dần thân nhau. Bách rốt cục đã cho tôi số liên lạc. Sau đó, thỉnh thoảng hai đứa sẽ hẹn nhau cùng đi ăn, xem phim, chọn sách, chọc ghẹo và cười đùa. Như những người bạn thân. Thế thôi!


Kết quả này chưa hẳn làm tôi mãn nguyện. Tôi đã dũng cảm và nhiệt tình hết mức với tình cảm đầu đời của mình. Tôi mong mỏi một cái kết hoàn mỹ. Nhưng luôn có cái gì đó trong ánh mắt của Bách khi nhìn tôi khiến tôi biết rằng mình chỉ nên đi đến đây thôi, bởi lẽ nếu tôi cố gắng tiến thêm một bước nữa có thể tất cả những gì tôi kỳ công xây dựng từ trước đến giờ sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.


Hôm ấy là một ngày mưa bụi. Bách gọi tới giữa lúc tôi đang dằn vặt giữa một bên là đống bài tập đại số khó nhằn và một bên là chiếc chăn bông ấm áp.


- Đi ăn bánh bao rán nhé! Tớ mời!


- OK! - Tôi nhảy cẫng lên như một chú kanguru, bắt đầu cuộn chăn lại với tốc độ ánh sáng - Cậu tới đón tớ?


- Yes!!! 20 phút nữa nhé tiểu thư!


Bóng chiều nhập nhoạng như nuốt chửng Bách khi cậu ấy xuyên qua làn mưa lạnh buốt tới chỗ tôi. Bách đưa cho tôi cái ô to, cười cười:


- Tụi mình đi xe đạp cho ấm nhé!


Tôi gật đầu như giã tỏi, nhảy phốc lên xe, một tay cầm ô, một tay níu chặt thắt lưng Bách. Ngả đầu vào lưng cậu ấy để chắn gió tôi cười tới không khép miệng lại được, bỗng dưng cảm thấy cơn mưa mùa đông cũng thật đáng yêu.


Hai đứa chọn một quán nhỏ trong ngõ hẻm. Bách gọi thêm trà nóng cho tôi. Hai đứa vừa ăn vừa chuyện phiếm. Hôm nay Bách ăn rất nhiều cũng cười rất nhiều. Tôi cũng vậy. Nhưng rồi tôi biết có gì đó không ổn ở đây. Có lẽ là trong nụ cười của Bách. Có lẽ là ở cách cậu ấy cúi đầu, tỉ mỉ lau sạch đôi đũa của hai đứa. Hoặc có lẽ là ở đôi mắt của Bách, cứ thẫm lại, mênh mang như màn mưa mùa đông. Tôi biết Bách sẽ không nói cho tôi nghe gì cả. Cậu ấy chỉ cần một ai đó ở bên vào lúc này và ngẫu nhiên người được chọn là tôi. Không hơn! Đây là may mắn hay sự mỉa mai dành cho tôi? Lần đầu tiên tôi thấy bản thân đang nổi đóa với Bách. Tôi không muốn thế này! Tôi ghét cái cảm giác thấy được trái tim Bách mà không cách chi lại gần được. Rõ ràng gần bên mà cũng xa thật xa! Đặt đũa xuống, tôi nhìn thẳng vào Bách, đề nghị:


- Chơi trò chơi không?


- Trò gì?


- Oản tù tì, hỏi thẳng đáp thật.


- Nghĩa là sao? - Bách hơi khựng lại, có phần cảnh giác.


Tôi nhe răng cười:


- Vui thôi mà anh chàng chết nhát!


Tôi nghĩ rằng ở một mức độ nào đó vẻ mặt vô tư của tôi đã lừa được Bách nên rốt cục cậu ấy cũng đã đồng ý tham gia trò chơi...


- Oản tù tì kéo búa bao! A tớ thắng!... Xem nào... chuyện xấu hổ nhất cậu từng va phải là gì?


- Cậu xấu tính! - Tôi la lên.


- Cậu mới là người đặt ra luật lệ! - Bách cười hì hì.


- Chuyện xấu hổ nhất...a...a...a...thôi được! Tớ từng "vồ ếch" trước toàn trường khi lên bục lãnh phần thưởng!... Đừng cười nữa... tớ cảnh cáo nếu cậu còn dám cười ... tiếp...tiếp...tiếp...tớ phải phục thù!


- Oản tù tì kéo búa bao! Tớ lại thắng nhé!


- ...


- Oản tù tì kéo búa bao!...


Bách thắng tôi liên tiếp mấy trận. Nhìn vẻ mặt trẻ con tràn đầy đắc chí của cậu ấy, tôi bên ngoài thì làm bộ đau khổ nhưng bên trong lại cười thầm. Trò "oản tù tì" này đích thân anh hai dạy cho tôi, đã luyện tới mức "xuất quỷ nhập thần" rồi, tuyệt không thua trong tay kẻ nghiệp dư là Bách.