Thành phố không dành cho em

Thành phố không dành cho em

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 19-05-2016

Thành phố không dành cho em

Huế đã thay đổi nhiều nhưng bầu trời Huế vẫn yên bình lắm, sông Hương vẫn đắm mình trong làn khói mờ mỗi khi ánh hoàng hôn dần dần chiếm lĩnh, chính điều đó đã khiến Hương bình tâm hơn rất nhiều.


Hương lên nhờ thuyền của một người phụ nữ trung niên, đi dọc sông Hương để trở về nhà. Trăng đã lên, chiếu ánh sáng mờ ra một vùng rộng lớn. Cơn gió nhẹ chợt đi qua, thoáng đưa giọng hát ngọt ngào của ai đó. Đã bao lâu Hương không nghe hò Huế, cũng không cất lên những câu hò thân thuộc trên dòng Hương Giang này. Nàng lại nhớ da diết những câu hò ấy. Xa Huế cũng nhớ mà bây giờ, đang ở chính Huế rồi, lại càng nhớ hơn những gì thuộc về nơi đây, tình yêu phải chăng luôn lạ lùng như thế?


Hương đưa tay vén gọn rồi búi cao mái tóc dài. Trước nụ cười hiền hậu của người phụ nữ lái đò, sự lặng yên của người đàn ông ngồi quay lưng về phía mình, Hương bắt đầu cất giọng cho một câu hò quen thuộc khi đường về nhà đã rút lại chỉ còn một lát.


Thuyền dừng hẳn, người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi quay lưng vào nàng từ lúc lên thuyền bây giờ mới cất giọng, chất giọng Huế đặc trưng mà quen thuộc quá:


- Em vẫn nhớ anh thích điệu này? Em ca ngọt ngào không khác ngày xưa.


Hương sững người nhận ra Hưng rồi theo sau chàng bước lên bờ. Khóe môi hai người cùng mấp máy:


- Anh...


- Em... Em không chắc có điều gì còn dành cho em ở đây nữa không, nhưng...


- Còn, còn chứ!


- Vậy, nó có còn nguyên vẹn chứ?


- Ừ, vẫn còn! - Hưng nhìn trân trân vào khuôn mặt hơi cúi xuống của Hương, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.


- Vậy... - Hương bất ngờ quay bước, lẽ ra nàng không nên hỏi những điều này. Nhưng Hưng đã kịp níu tay Hương lại:


- Nói anh nghe, em về Huế làm gì?


Nước mắt Hương rơi khẽ khàng làm giọng nói nghẹn lại:


- Đơn giản vì ở nơi đó, em...em không thở được, cũng không quên được gì!


Hưng kéo Hương vào lòng, ghì chặt nàng rồi nhẹ nhàng trách móc:


- Sáu năm rồi còn gì, sao phải khổ thế chứ, sao không trở về sớm hơn. Anh đã bảo nơi đó không dành cho em. Chỉ có Huế mới dành cho em, chỉ có...


- Chỉ có anh thôi, em biết mà, em nhận ra rồi...


Hưng lặng tinh nhẹ ve vuốt mái tóc đen mềm để Hương òa lên như cô bé ngày nào. Sông Hương đã đầy trăng, mặt nước sóng sánh ánh đèn xa khuất, thoáng xa xăm, câu hò của ai đó khẽ đưa ngọt ngào.


Di An