XtGem Forum catalog
Tháng Tám còn mãi

Tháng Tám còn mãi

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 19-05-2016

Tháng Tám còn mãi

Ban đêm khi đi nằm, nỗi sợ hãi đâm sâu vào tim tôi. Những người tôi yêu cứ thế lần lượt ra đi, lần lượt rời bỏ tôi.


***


Vị Ương là tôi.


Tôi sinh trưởng tại một thành phố phương Nam; trước năm 17 tuổi, tôi luôn ở miền duyên hải phía Nam, mãi năm 17 tuổi mới dọn đến Thượng Hải. Thành phố này khí vượng người đông, ào ạt như thủy triều, không khí quanh năm ô nhiễm, ngay cả mảnh trời lẻ loi giữa những tòa cao ốc cũng không trong xanh nổi. Mỗi khi đêm về, khu bến Thượng Hải lại tỏa ra mùi vật chất thối rữa. Thời gian và những mộng tưởng bất thành bị chôn vùi lẫn lộn dậy men, không sao ngăn được.


Hơn nữa, cứ đến tháng Tám là bão lại đổ về thành phố.


Tháng Tám còn mãi


Năm 25 tuổi, tôi tự nhủ lòng, phải dọn lên phương Bắc sinh sống thôi. Tôi không rõ phương Bắc có bão không, vì tôi thích tiếng gió thét gào khi bão ập đến, mang theo cảm giác tử vong ngạt thở. Không thể tiên liệu, tự do tự tại, ngập tràn ảo giác. Tôi thường chơi một trò chơi trên cầu vượt ở đường Thiểm Tây, đó là tựa ngửa người lên lan can rồi từ từ ngả ra sau. Khi ấy, tôi ngắm nhìn tầng tầng mây đẹp đẽ lững lờ trôi qua thành phố trong khi tóc bay tung loạn trong gió, còn mắt thì hoa cả lên. Từ khi ấy, tôi bắt đầu hiểu được khi một cô gái ngước nhìn trời xanh, cô ấy tuyệt nhiên không phải đang kiếm tìm thứ gì. Cô ấy chỉ đang thấy cô quạnh mà thôi.


Tôi độc thân. Trước đây làm việc cho một công ty chuyên về internet, nhưng vừa mới nghỉ.


Tôi từng nói với Kiều, tôi rất rõ mình cần loại đàn ông như thế nào. Chỉ cần 10 phút là tôi xác định được mình và đối tượng có phù hợp để gắn bó cả đời với nhau không.


Kiều là cô bạn tôi quen trong lớp tiếng Anh ban đêm.


Hôm ấy cô mặc áo cotton màu xanh sẫm, thứ màu của loài rêu quanh năm ký sinh nơi chân tường ẩm ướt, chưa từng đón ánh mặt trời rọi tới. Chân tường vốn là nơi tạo cho người ta cảm giác an toàn, thế nên tôi chọn ngồi cùng cô. Chúng tôi dựng sách sát nhau, chụm đầu xem tướng tay, tự nhiên thấy như sống lại thời tiểu học. Tôi thích cảm giác tóc cô khẽ cọ cọ vào má tôi.


Kiều nói, bàn tay cậu không có đường nào dài cả. Thật đáng sợ.


Tại sao?


Vì tay cậu có tướng chết yểu và bất ngờ.


Như thế đáng sợ lắm à?


Có lẽ. Gương mặt cô lộ vẻ kinh sợ.


Tôi khẽ cười, nắm lấy mấy ngón tay cô. Làn da con gái mềm mại tươi mát như cánh hoa. Sau giờ học, chúng tôi thường cùng đi bar uống rượu hay đơn giản chỉ đứng cạnh quầy tạp hóa nhỏ mua một cốc cola có đá. Kiều làm việc cho một công ty quảng cáo, có bạn trai là chuyên viên phầm mềm. Cô gọi bạn trai là Triêu Nhan.


Cô kể, bọn mình quen nhau 10 năm rồi. Ban đêm mình cứ phải ôm lấy tay anh ấy mới ngủ được.


Cậu muốn kết hôn với anh ấy phải không?


Ừ, chắc chắn là mình muốn cưới anh ấy. Còn muốn có với anh hẳn 10 đứa con. Cô bật cười, vô tư úp mặt vào vai tôi.


Tôi cũng mỉm cười rít thuốc, không nói gì thêm.


Thuở nhỏ, tôi vốn trầm lặng. Một đứa nhỏ trầm lặng như vậy thường khiến người ta e dè. Ví như lúc nên cười nó không vui vẻ, lúc đáng khóc cũng không rơi lệ, lúc cần tin tưởng không chịu hứa hẹn điều gì. Nó vốn mang lòng hoài nghi bệnh hoạn.


Tôi vốn thích hoa, thích dùng tay vặt dần từng mẩu cánh hoa thả rơi xuống đất, để vết móng tay hằn trên cánh hoa vò chúng nát tới ứa dịch. Tôi không hiểu tại sao cánh hoa lại không có máu. Chúng là loài sinh vật không biết đến khổ đau, thật khiến người ta căm ghét.


Mẹ tôi thường ngồi một góc hút thuốc, thờ ơ nhìn tôi. Bà có đôi mắt xanh thẳm và vẻ cười thê lương. Bà coi tôi như bạn bè bằng vai phải lứa hơn là con gái, vì bà vốn không như những bà mẹ khác.


Thứ nhất vì bà rất cô đơn. Thứ hai vì bà chưa từng kết hôn. Thứ ba vì năm tôi 12 tuổi, bà qua đời.


Đêm ấy tôi gặp Triêu Nhan lần đầu. Anh để tóc ngắn, thích mặc sơ mi đen, dùng điện thoại Sony Erricson. Anh là người yêu của Kiều.


Anh bảo thích dùng điện thoại di động của hãng này vì sóng mạnh. Anh nói muốn sớm bị ung thư não, vì khi đó có thể đảo ngược cách nhìn nhận thế giới này. Hàm răng anh sáng bóng, khi cười khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Ánh nhìn của anh trong trẻo và linh động như nước.


Tôi cười, Kiều cũng cười. Đêm ấy sau giờ học, chúng tôi cùng đi bộ trên đường. Tay trái Kiều kề sát vai tôi, tay phải choàng cổ Triêu Nhan, có lúc cô vui đến phát cuồng. Tôi biết, đằng sau cơn cuồng đó là gì. Kiều vốn là kiểu con gái bụng dạ đơn giản, không có dự cảm, vì thế dưới khóe mắt cô có nốt ruồi lệ. Tôi phân biệt được những phụ nữ có cặp mắt xanh thẳm. Họ cũng như loài rêu, ẩn trong bóng râm để hút nước, sinh mệnh đẹp đẽ mà mong manh.


Chúng tôi vào quán bar tên LIFE. Sinh mệnh chỉ là một cơn ảo giác. Tôi gọi whisky pha đá và thuốc lá thơm 555, đoạn ra ngồi ở quầy, xem Kiều hòa vào đám người đang uốn mình nhảy nhót như cá lượn.


Triêu Nhan nói, anh quen cô ấy 10 năm rồi.


Tôi đáp, em biết.


Anh cứ hay tự hỏi, liệu mình có đủ sức mang lại hạnh phúc cho cô ấy hay không.


Có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải tính trước. Hễ tính trước là đâm ra do dự. Vì trong lòng sinh nỗi sợ hãi.


Xem ra, trước giờ em chưa biết sợ là gì nhỉ. Anh quan sát tôi dưới ánh đèn lờ mờ.


Vì em biết có những chuyện vốn là tai kiếp khó tránh.


Tai kiếp khó tránh?


Vâng. Chẳng hạn như anh gặp được Kiều, Kiều gặp được anh, thế rồi sau đó em cũng gặp phải anh.


Tôi cười, nâng ly chạm nhẹ vào cốc anh. Cheers nào, Triêu Nhan.


Anh cũng cười, cầm cốc lên.


Tháng Tám còn mãi


Lần đầu tôi theo Triêu Nhan về căn hộ của anh ở khu Tây thành là một ngày bão đổ.


Tôi không có ý gì với anh, chẳng qua thấy mình không còn nhiều thời gian nữa. Đến tháng 10 này, có khi Kiều đã thành vợ mới cưới của người ta rồi.


Cô ấy lẽ ra không nên bỏ tôi mà đi như thế.


Chung cư nơi anh đã cũ nát lắm, khi bước chân lên cầu thang gỗ nghe rõ tiếng cót két. Tôi không muốn làm phiền chủ nhà nên tháo giày cầm tay.


Trong đêm nghe được cả tiếng gió mây vần vũ lướt qua thành phố. Cảnh vắng lặng khiến tôi nhớ đoạn hành lang trước phòng mẹ tôi ngày trước. Bà chưa từng ôm hôn tôi, thường đưa về nhà đàn ông lạ mà không bao giờ giải thích lý do. Những khi mất ngủ, tôi thường nhón chân đứng trên đoạn hành lang nhớp nháp bẩn thỉu ấy nghe những tiếng động phát ra từ phòng bà hay tiếng bà khóc tấm tức.