Snack's 1967
Ở lại đây, cùng với nhau

Ở lại đây, cùng với nhau

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 19-05-2016

Ở lại đây, cùng với nhau

Trạm dừng. Cánh cửa vừa mở, tôi chạy nhanh lại con đường đã đi qua. Trời bỗng chốc tuôn ào như ai khóc. Dòng người hối hả nhấn còi bim bim lướt đi nhiều phương ngã. Ai cũng khoát áo mưa. Và trong một màu trắng xóa, tôi không còn nhìn thấy anh nữa. Tôi thất vọng dầm mưa đi bộ về nhà mặc cho chiếc áo mỏng tang dính sát vào người. Mưa tấp vào mặt nên không ai biết tôi đang khóc. Mà ngay cả chính mình, tôi cũng không biết mình đang khóc hay đang vui. Vui vì đã tìm thấy anh ở Sài Gòn. Khóc vì biết đến bao giờ mới nói được những điều mình muốn. Về đến nhà, tôi nằm ườn ra đấy. Không hiểu vì sao, ánh mắt của Mạnh Tùng lại ám ảnh tôi đến như vậy. Và tôi rất muốn gặp anh ta để đi tìm một bí mật...


Tiếng mưa ti tách, ti tách mỗi lúc một nhỏ dần rồi im bặt.


Tôi dừng nghĩ suy, bước đến cửa sổ rồi mở toang, mấy chậu hướng dương đã bắt đầu héo úa sau khi đã nở hoa thật tươi. Phương tây, ráng chiều vàng ửng ở một góc trời trắng xóa vì mưa. Tôi thấy lạnh lẽo. Trống vắng. Cần một ai đó để trò chuyện.


Nhìn vào màn hình laptop. Hoa Trà online.


Bí Ngô: Tớ có quá ngu ngốc khi chờ một người mà họ đã đi rất xa?


Hoa Trà: Nếu cậu đã đợi được chừng ấy thời gian thì tại sao hôm nay không thể. Chẳng ai giới hạn thời gian đợi chờ như giới hạn thời gian sử dụng của một viên kẹo.


Bí Ngô: Nhưng đã đến lúc tớ phải cất kí ức cũ kỉ đó để yêu một người khác thôi.


Hoa Trà: Nếu hôm ngày mai chàng trai ấy xuất hiện thì cậu nghĩ sao?


Bí Ngô: Đó là ngày cuối cùng tờ chờ người con trai ấy.


...


"Tít tít tít".


Điện thoại có tin nhắn


1 tin nhắn đến.


+01212246890


" Tớ đã vào Sài Gòn. 3h chiều mai mình gặp nhau ở cafe Lilo quận 7 được chứ?"


Tin nhắn từ một số lạ. Người nhắn không để lại tên. Nhưng tôi biết đó chính là Hoa Trà. Cô ấy đã đến Sài Gòn và thực hiện lời hứa với tôi. Tôi không mong cô ấy mang hoa sữa vào đây cho mình, bởi Sài Gòn cũng có hoa sữa cơ mà. Nhưng tôi chỉ mong cho ấy mang chút niềm vui vào cho mình. Thổi cho cuộc sống của tôi bớt đi những hạt bụi...Như bao lần trò chuyện trên facebook. Tôi nhấc điện thoại lên gọi cho Đăng về cuộc hẹn ngày mai với Hoa Trà. Đăng đồng ý sẽ đến Lilo cùng tôi vào sáng mai.


" Hoa Trà đến Sài Gòn. Cafe Lilo quận 7."


Tít...Tít....Tít...


" Hoa Trà đến Sài Gòn. Cafe Lilo quận 7."


Tít...Tít....Tít...


" Hoa Trà đến Sài Gòn. Cafe Lilo quận 7."


Lời nhắc nhở nhấp nháy trên màn hình điện thoại kéo một hồi chuông dài đánh thức tôi dậy vào một sáng mùa đông. Tôi bật dậy khỏi giường, gạt đi nước mắt rồi chọn cho mình bộ quần áo xinh xắn nhất và không quên gọi điện thoại cho Đăng. Tôi kéo theo Đăng vào quán cafe đã hẹn với Hoa Trà trước đó. Tần ngần, bước vào quán. Chị nhân viên phục vụ đôi mắt to tròn với mái tóc ngố ngang trán bước ra mỉm cười. Gọi cho mình một tách capuchino. Không phải để uống, đơn giản chỉ để được ngửi mùi thơm của nó. Mùi thơm của cà phê hòa vào với những bản nhạc không lời, cộng với không khí se lạnh của một ngày ẩm ương vì mưa.


8 giờ 30 phút.


Khi đẩy cửa bước vào Lilo, tôi chẳng thấy cô gái nào tóc xoăn màu hạt dẻ nào cả. Tôi nghĩ mình đến sớm. Trong lúc đợi Trà, tôi và Đăng ngồi kể chuyện phiếm cho nhau nghe.


10 giờ .


Trời lại đổ mưa. Lấy điện thoại ra gọi cho Trà thì lại không liên lạc được, tôi đưa đôi mắt buồn đầy thất vọng nhìn những vệt nước gạch xóa phố phường.


- Về thôi anh, chắc cô ấy không đến! -Trong phút chốc, tôi quyết định không đợi Trà nữa và hối thúc Đăng ra về.


Đăng không nói gì, cúi đầu vào màn hình điện thoại rồi soạn tin nhắn cho ai đấy. Xa quá, tôi chỉ loáng thoáng đọc được vài câu: " Sao còn chưa đến." Tôi biết mình hơi bất lịch sự nên không gọi Đăng nữa, chỉ biết cúi người rồi loay hoay mang lại giày. Đúng lúc Lilo có thêm khách, cánh cửa mở kéo theo làn gió lạnh toát ùa vào khắp gian phòng. Tôi ngoái đầu lại nhìn. Là Mạnh Tùng. Người anh ướt lem nhem.


- Chào em! Anh có thể ngồi cùng được chứ?


Tôi nhẹ gật đầu đồng ý nhưng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ.


- Chắc em đã đợi anh lâu rồi đúng không? - Mạnh Tùng hỏi tôi.


- Không! Em đợi Hoa Trà.- Tôi thản nhiên đáp. Nhưng vẫn không quên xoáy sang điều bí mật muốn biết.