Ở lại đây, cùng với nhau
Đăng: 19-05-2016
Ở lại đây, cùng với nhau
Chiều, khi tôi vừa đến cũng là lúc Mai vừa ra đến cổng trường. Tôi còn chưa kịp nói với con bé câu gì thì nó đã quay sang bên cạnh kéo một cậu nhóc lại và nói.
- Chị Chi cho bạn Lâm về nhà chúng ta chơi nhé, hôm nay mẹ Lâm bận đi công tác nên sẽ về trễ.
- Thế mẹ em có biết em đến nhà chị không Lâm? - Tôi cúi người hỏi cậu bé. Một cậu nhóc bụ bẫm nhưng đầy nét tinh nghịch và đáng yêu.
- Có ạ! Lúc sáng em đã xin phép mẹ rồi ạ!
- Thế thì ngoan, đi về nhà thôi! Hôm nay chị sẽ nấu cơm cho hai đứa ăn. - Tôi nhẹ cười nhìn hai con thỏ đã bỏ tôi chạy ù lên phía trước mà trêu chọc nhau. Tôi lại thấy nhớ những kỉ niệm mà mình từng đi qua.
- Đẹp không Mai?
- Đẹp...đẹp...
Tôi bất giác nhìn lại lũ nhóc đang nhảy nhót phía trước, chúng cứ tung tăng mãi nên tôi cũng mệt bở hơi tai.
- Hai đứa ngắm cái gì mà háo hức thế?
- Hoàng hôn chị ạ. - Lâm quay lại nhìn tôi và trả lời.-Đẹp đúng không chị?
Khi nghe cậu bé nói, tôi quay nhìn về phía tây, nhìn những cánh chim bay về tổ trên bầu trời vàng cam rực màu nắng. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày chỉ còn rọi sáng một vùng trời, nhưng cũng đủ làm những chùm hoa bằng lăng tím trái mùa đậm màu hơn trên nền trời cô đơn ấy. Chưa bao giờ tôi thấy được điều này ở Sài Gòn. Khi chiều ở Sài Gòn buông xuống, nắng cam vàng bị những tòa nhà cao tầng hứng ở lưng chừng thành phố, không cho chạm đến mặt đất. Người nối người chìm trong biển xe, rồi bơi đi theo nhiều ngả. Nơi đấy ồn ào chết đi được, khó chịu chết đi được. Nhưng nếu Sài Gòn không có những điều như thế thì...nhạt nhẽo đến mức không nghĩ đang sống ở Sài Gòn.
Lâm và bé Mai ăn cơm tối trước tôi và mẹ. Cả hai cùng nhau làm bài tập trên lớp rồi xem phim hoạt hình trên kênh Disney. Tôi ngồi canh hai đứa nhóc vì chúng hay cãi nhau vì những chuyện rất vặt vãnh. Lâm hơi nghịch, thằng nhóc hay kéo tóc em Mai còn Mai thì hay cào vào tay Lâm. Nhưng chưa bao giờ Mai khóc và Lâm cũng không giận Mai bao giờ. Chúng tôi đang xem phim hoạt hình thì mẹ Lâm đến đón. Tôi và Mai cùng nhau ra ngõ tiễn Lâm. Lúc Lâm đã đi, tôi cõng em Mai lững thững vào nhà và không quên hỏi một câu ngớ ngẩn.
- Bạn Lâm hay kéo tóc Mai, nhưng sao Mai lại cho Lâm về nhà đợi mẹ thế?
- Lâm chỉ thích kéo tóc Mai thôi nhưng Lâm tốt lắm, ở trên lớp mỗi khi Mai bị những đứa kia bắt nạt là Lâm giơ nắm đấm lên dọa, chúng nó sợ chạy tóe khói. Bởi vậy, không ai dám ăn hiếp Mai nữa.
Tôi nhẹ cười không hỏi em nữa. Chúng tôi quay vào nhà rồi xem tiếp bộ phim đang chiếu dở. Tôi chợt nhớ đến " Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi" của Cửu Bả Đao đã từng đọc, nếu như Thẩm Giai Nghi là hiện thân của tuổi thanh xuân, tuổi trẻ trong Kha Cảnh Đằng thì Mai và Lâm lại là hiện thân của tôi và Tú, về một kí ức học trò đầy nụ cười và nước mắt về những tháng ngày dại khờ đã qua.
Tôi chỉ còn ở lại đây nốt hôm nay nữa là phải quay về Sài Gòn tiếp tục học tập. Ngày cuối cùng giống như ngày đầu tiên, mẹ đi làm và em Mai đi học, một mình tôi thui thủi trong nhà. Hôm nay, tôi đã thức dậy sau một giấc mơ dài. Trong giấc mơ ấy, tôi đã thấy mình đi tìm anh trên một cánh đồng cỏ bao la không một bóng người. Nơi ấy chỉ có gió và những ngọn cỏ xước chân tôi. Nơi ấy chỉ có mình tôi với đôi chân trần đẫm máu. Tỉnh giấc. Máu là nước trên khóe mắt mình. Tôi đã mơ rất nhiều giấc mơ về những cuộc tìm kiếm, khi thì trên cánh đồng, khi thì trên bãi biển và có khi trên những vách đá cheo leo. Tất cả những nơi ấy, tôi đều cô đơn với những bước chân đầy máu.
Tôi muốn khóa cửa lại và đi lang thang đâu đó. Tôi lấy chiếc xe đạp cũ kĩ trong nhà kho rồi dắt bộ ra tiệm bơm hơi. Sau khi hai bánh được căng no, nó vẫn là chiếc xe đạp chiến từng trải qua những năm tháng học trò cùng tôi. Tôi rẽ xe vào một con đường đất hai bên là những giàn hoa tigon dại mọc um tùm. Đã lâu rồi tôi đi vào những con đường ấy, cũng bởi vì chẳng biết nơi đó dẫn về đâu. Tôi vừa nhấn pê-đan đạp từng vòng từng vòng vừa đeo headphone để nhạc ầm ĩ trong đầu. Rồi những vòng xe ấy đưa tôi đến cuối con đường mà trước kia tôi đã đi rất nhiều lần.
Tôi dừng lại trước một ngôi nhà khép kín cửa, rêu phong đã lên màu cũ kĩ và đầy u ám. Tôi dựng xe trước cửa rồi khẽ đẩy cánh cổng để bước vào. Bởi chủ căn nhà đã bỏ nó đi tự rất lâu và không còn ai đến, dây leo quấn quanh khiến cánh cửa không thể nào mở ra được nữa. Tôi ngắm nhìn căn nhà với những chiếc lá vàng phủ đầy sân một lâu rồi quay đi. Chợt cơn gió mùa đông nhè nhẹ lướt qua, những cánh hoa tigon khẽ đung đưa, rớt rơi vài cánh hoa mỏng tang xuống đất.
Tôi thấy lòng chơi vơi.
***
Bí Ngô: Ngày mai tớ sẽ trở về Sài Gòn. Mọi thứ vẫn ổn.Hoa Trà hiện không online.
6. Dọn dẹp lại tim mình.
Tôi trở về Sài Gòn và xin chuyển ra khỏi kí túc xá. Tôi tìm một căn nhà nhỏ để thuê trên đường Nguyễn Thị Thập. Đăng tặng tôi một chú chó con để chúc mừng tôi đã thoát qua những ngày u ám. Tôi đặt tên nó là Min và mua một vài chậu cây nhỏ để bên bậu cửa sổ. Sau khi dọn dẹp lại mớ hỗn độn trong tâm trí, tôi bắt Đăng chở mình đi tìm việc làm thêm. Mãi hơn một tuần sau đó, tôi mới tìm được một việc làm phù hợp nhưng cũng gần trường. Đó là công việc thu ngân ở tiệm bánh ABC. Đăng cũng hay đến tiệm bánh mua ủng hộ tôi, cuối ngày lại đến thêm một lần nữa để chở tôi về, và lúc đó Đăng đưa cho tôi ổ bánh mì đã mua. Không chút chần chừ, tôi cắn ngay một nữa nhai trong miệng, bẻ đôi một nửa đưa cho Đăng. Rồi số tiền dành dụm cũng đủ để tôi mua một chiếc xe đạp cho tiện đi lại. Nhưng thỉnh thoảng Đăng vẫn hay về cùng tôi. Chúng tôi chạy sóng đôi với nhau, vừa đi vừa hát hệt như những tháng ngày đã qua.
Tôi đã lãnh tiền lương đầu tiên sau một tháng dài làm việc. Tôi viết chi chít vào quyển sổ tay về những việc mình cần làm mà vẫn không quên dành một phần nhỏ để khao Đăng. Nhấc điện thoại lên gọi cho cậu thì không liên lạc được. Tôi cất số tiền để khao Đăng vào một chú heo nhỏ rồi nhét nó vào sâu gầm bàn. Để khi nào cậu ấy đến, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi ăn lẩu và đi tung tăng ở đâu đó như bao ngày. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại để xem giờ. 17 giờ 45 phút. Nắng vẫn còn những tia sáng ấm áp trải dài trên đại lộ. Sau khi suy nghĩ một phút, tôi vội vã khóa cửa phòng rồi lững thững đi ra con hẻm nhỏ đón xe buýt để mua thêm một châu cây nữa. Những chiếc xe buýt lù lù di chuyển như một con gấu trong biển xe cuối ngày đầy khó nhọc. Và tôi chen trên chuyến xe đông người ấy để đi mua niềm vui cho chính mình. Tôi bước đến chiếc ghế duy nhất còn lại trên xe thì xe lại đến bến khác. Một bà cụ dẫn theo một cô nhóc mắt tròn xoe bước lên. Tôi vội đứng dậy nhường lại chiếc ghế ấy cho hai bà cháu rồi đứng nép mình cạnh cửa gió. Chợt tôi nghe.
- Chi! - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi giật mình quay lại.
- Anh đi đâu đây?
- Dạo Sài Gòn, chán rồi về!
- Còn em?
- Em đi mua hoa.
- Xa không?
- Em không biết.