Duck hunt
Người thứ hai, con ếch và sợi chỉ đỏ

Người thứ hai, con ếch và sợi chỉ đỏ

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 19-05-2016

Người thứ hai, con ếch và sợi chỉ đỏ

Cậu lại nghĩ gì nữa thế?


- Ừm, tớ chỉ nghĩ... cậu có nghĩ là tớ sẽ tìm thấy người nối sợi dây đỏ với tớ không, Dương?


Tôi sững lại. Không leng keng tiếng đá nữa. Cảm giác là thế này đây. Giống như một quyển sách đã cũ nay lại còn được cất đi vì người đọc đã muốn tìm câu chữ mới.


Na không mấy nhận ra sự đổ vỡ trong đầu tôi, thản nhiên kéo tôi len lỏi qua những học sinh đang cố lao ra khỏi cái khung cửa quá hẹp. Âm thanh, ánh sáng không ghi nhận rõ nét trong đầu tôi nữa. Tôi tự hỏi không biết sợi dây nối giữa tôi và Na màu gì. Nó đã đứt chưa, hay đứt trong ngày mai? Tuần sau? Năm sau? Hay vào một ngày đẹp trời Na bảo tôi không cần chờ cô về.


Thật là một câu hỏi ám ảnh. Nửa đêm tỉnh giấc, tôi vẽ ngoằn ngoèo đường bút chì vào bất cứ con vật, đồ vật nào xuất hiện trên trang giấy. Không, tôi cũng chẳng được là con ếch để có cơ hội một lần nữa.


Tôi chỉ là người thứ hai.


Na bảo tôi sẽ đi Sài Gòn một tuần. Tôi nhún vai. Rồi bỗng nhiên, cô kể về anh chàng khoá trên thích cô năm ngoái, đã tốt nghiệp và đi về phía Nam. Lồng ngực tôi như co rút xương lại, đau nhói. Anh vẫn thích cô, vẫn nhắn tin và viết thư cho cô. Tôi nghe rõ tiếng tim đang đập thình thịch nhức nhối. Anh sắp đi du học. Không về đây được. Tôi cau mày. Chỉ 2 tiếng bay, sao lại không về được? Nhưng Na cười, và hạnh phúc về chuyến đi mơ hồ. Tôi đành im.


Na ở nhà dì, và sẽ tạo bất ngờ cho anh. Sao suốt thời gian qua, tôi không biết gì cả. Hay vì cô vui, và chỉ than thở với tôi những chuyện buồn? Tôi khẽ nắm tay Na thật chặt, rồi buông ra rất nhanh, cắm cổ đạp về nhà. Hình như tôi khóc trước khi ngủ. Hình như tôi khóc trong khi ngủ. Tôi cũng không biết nữa.


3. Đêm sân bay


Na gọi cho tôi sau 4 ngày. "Ra sân bay đón tớ. Đưa tớ về." Giọng cô nghẹn lại giữa tiếng nhiễu thanh xa xăm. Chuyện gì đó đã xảy ra.


Tôi toan hỏi, nhưng thôi. Dập máy, tôi đi bộ ra shuttle bus, để cho trí tưởng tượng chạy theo những mô típ quen thuộc kinh khủng. Cảm giác Na không phải là người thứ nhất của ai đó không làm tôi khá hơn, trái lại khiến tôi như va vào sự cô đơn của chính mình. Ngồi trên xe bus, trời đổ mưa ầm ĩ. Giữa những vạt nước to sắc nhọn, tôi lờ mờ nhìn thấy sợi dây màu đỏ bên ngoài, xuyên suốt giữa màu đèn lổn nhổn, tiếng còi xe lộn xộn, nhạt nhoà không đầu không cuối. Tôi cúi xuống nhìn bàn tay mình, cười nhạt. Ngay cả trong những lúc thế này, tôi vẫn ích kỉ, vẫn tìm cho bản thân một hy vọng về người con gái mình yêu, có thể là duy nhất.


Mà tôi có gì để mất nữa đâu.


Tôi nhận ra Na qua dãy cửa kính trong đã bám bụi. Cô bạn mặc áo T-shirt xanh lá to rộng, gò lưng với balo căng phồng, sải bước nhanh vội như vừa thoát khỏi nơi nguy hiểm. Tôi bám vào thanh sắt ngưỡng chờ, hít một hơi dài.


Cửa tự động tách ra, cô bạn lao vào tôi với nụ cười tàn cuộc. Ôm Na sát tay, người cô bạn run lên không chút che giấu. "Mọi thứ rồi sẽ ổn. Về thôi". Như một cách tự nhiên nhất, tôi vỗ về, hôn lên vầng thái dương trắng dưới ánh đèn nhợt nhạt. Lần đầu tiên. Ngồi trên xe bus, nhìn bàn tay mình nắm chặt tay Na, khi cô dựa đầu vào vai tôi mệt mỏi, tôi chợt nghĩ về sự gắn kết, và thấy như một lẽ hiển nhiên.


Na giữ sự im lặng trong một thời gian. Tôi vẫn cùng cô đi học, và uống trà chanh trước cổng lớp học thêm để tranh chỗ ngồi. Tôi không chắc điều Na nghĩ, nhưng tôi tin vào tình cảm của mình. Tối đi chợ đêm, tôi buộc sợi dây màu đỏ vào ngón út của Na, và nối với ngón tay mình. "Để không lạc nhau nữa" rồi nắm tay Na đi qua những đám đông. Cô bạn thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười nắm tay tôi như một con mèo ngoan trong ngày nắng ấm.


Có lẽ không cần phải nói yêu nhau, tôi cũng không cần phải nghĩ đến hoàng tử ếch nữa. Tôi có làm người thứ hai không cũng không quan trọng, nhưng Na là cô gái của tôi.


Và tôi sẽ giữ cô bằng bất kì sợi dây nào tôi có được. Thế đấy.


Z