Một phút cho sáu năm

Một phút cho sáu năm

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 20-05-2016

Một phút cho sáu năm

Thành, Vi, Thành cũng đậu tốt nghiệp và Phương thì không cần bàn đến rồi. Chia tay lớp Ngọc và lớp hứa hẹn về tương lai tươi sang để cùng nhau cố gắng. Mọi người đều miệt mài cho kì thi đại học:


Ngọc: Mầy cố mà thi đại cho đậu, không mấy là mầy thua tao đó. Mầy làm sao để tao còn dám gặp mặt mầy nha, không mấy sao này tao làm giám đốc rồi gặp mầy làm thợ hồ là tao không nhận mầy đâu đó.


Thành nhìn Ngọc, trong lời nói có sự quyết tâm cao: Tao đậu cho mầy xem nè.


Hôm đó, Ngọc nhận được hai lá thư một là của Phương và hai là của Thành. Trong thư Phương có viết một dòng "Tui đậu đại học, lúc đó làm bạn gái tui nha, tui yêu Ngọc" và lá thư kia, Thành có viết "Mở ra xem sau 6 năm nữa nha, mầy mở ra xem là tao biết ngay đó".


..........................


Im lặng là câu trả lời để Phương hiểu.


Sáu năm, Phương một thầy giáo thể dục được mọi nữ sinh yêu mến và sáu năm, Thành điện thoại cho Ngọc với cái giọng kì lạ:


Ngọc như mọi khi: Nghe nè mầy.


Thành nhỏ nhẹ: Em mở lá thư ra xem đi.


Ngọc ngạc nhiên: Gì vậy? Nói chuyện sao vậy?


Thành vẫn thế: Em mở ra xem đi.


Ngọc tắt điện thoại và chạy nhanh vào nhà, một ngôi nhà nhỏ ở đất Sài Gòn, nơi mà cô tìm đến thành công xa hơn, nơi mà cô tự lập không cần đến đồng tiền của bác và là nơi cô không còn bị xúc phạm như trước.


Cô vội mở ra xem, lá thư đã cũ "làm vợ anh luật sư trẻ này nha em". Cái gì thế? Chẳng lẽ Thành đoán trước được tương lai à? Ngọc vô cùng ngạc nhiên, bao câu hỏi đến trong đầu cô xuất hiện. Tiếp tục lá thư là "sợi dây chuyền anh tặng em là hy vọng anh đặt ở em đó" . Bất ngờ rồi lại ngạc nhiên là sự nối tiếp liên tục ở cô ngày hôm ấy.


Phương vẫn đợi cô trong hy vọng và Thành yêu cô trong im lặng từ khi nào cũng chẳng biết. Và rồi cái gì đến cũng đến:


Thành: Alo, nghe nè Ngọc.


Ngọc: Tao sắp đám cưới rồi ấy. Viết thư tào lao gì không.


Thành: Em đám cưới với ai? Sao anh không biết? Em đang giỡn à?


Ngọc: Đừng gọi bằng em nữa, da gà nổi hết. Hai tháng nữa cưới rồi. Thôi nha.


Ngọc tắt máy và cười thầm còn Thành, nước mắt của một thằng con trai đang rơi từ hai khóe mắt. Và tiếp tục:


Ngọc: Phương à, Ngọc chuẩn bị đám cưới rồi, hai tháng nữa nha. Phương nhớ sắp xếp thời gian.


Phương: Tui hiểu rồi, cái tốt nhất vẫn là tình bạn.


Vừa tắt máy, Ngọc lại điện thoại cho Thành:


Thành nhận máy trọng giọng điệu ủ rủ: Gì thế?


Ngọc đáp: Mầy nhớ chuyện ăn cắp tiền lúc trước không? Cuối cùng mọi người biết tao không lấy rồi, nó bị mất là vì chị tao sử dụng mà không nói.


Thành: Ừ. Còn gì nữa không?


Ngọc: Và hôm nay, em cũng nói với anh một bí mật là em cũng yêu anh.


Thành ngạc nhiên: Sao?


Ngọc: Hai tháng nữa là đám cưới em với anh đó.


Khoảng lặng, một khoảnh khắc cho tất cả. Một phút cho bao nhiêu năm...


 Dao Doan