80s toys - Atari. I still have
Mộng ước phù du - Chương 1.2

Mộng ước phù du - Chương 1.2

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 20-05-2016

Mộng ước phù du - Chương 1.2

An tâm là hắn đã ổn, ta bèn vào bếp nấu chút đồ ăn vặt. Đến lúc trở ra thì thấy hắn đã tung tẩy với một bộ áo mới màu thiên thanh, trên ống tay áo có thêu hoa màu trà, đai lưng màu tím sẫm rất nổi. Mái tóc cũng buông xoã vừa nãy cũng đã được búi gọn ghẽ trên đầu, cài bằng một chiếc trâm ngọc đơn giản.

"Ngươi lại sắp đi chơi rồi à?" Ta phụng phịu hỏi


Hắn không trả lời, chỉ vươn tay lấy chiếc bánh nướng, chẳng có chút quan tâm tới câu hỏi của ta.


Ta bực tức giật cái bánh lại, đá cho hắn một phát.


Hắn nhìn ta vẻ khó hiểu "Sao lại lấy bánh của ta?"


Ta liền chống nạnh, khịt mũi nói với hắn "Ai bảo đây là bánh của ngươi, đây là bánh ta làm cơ mà. Ngươi có thèm nghe ta hỏi cái gì không vậy."


Hắn giơ tay lấy lại cái bánh, thản nhiên nói: "Ta không nghe thấy gì hết"


Đúng là muốn ta nghẹn chết mà, ta chỉ biết hậm hực hỏi hắn "Ngươi sắp đi chơi rồi đúng không?"


Hắn nhe răng cười "Không thì đi đâu?" Xong còn giơ gương ra trước mặt ngắm đi ngắm lại "Ngươi thấy ta để kiểu tóc nào thì mới nam tính : búi hay xoã?"


Ta ngồi thừ ra, trong đầu chỉ nghĩ xem có nên phá bĩnh hắn không. Hắn mà bỏ đi chơi, ta ở một mình trong viện sẽ chán chết mất. Nhưng muốn đi theo hắn cũng không được, ta vẫn chưa đến hạn được ra ngoài. Mà giờ phá bĩnh không cho hắn ra ngoài, nhất định hắn sẽ dỗi ta, không cho ta ăn đào.


Ta bèn quay sang nhõng nhẽo với hắn : "Ta cũng muốn đi chơi. Ngươi đưa ta đi nhá. Xong rồi ngươi muốn làm gì cũng được, ta sẽ đấm lưng cho ngươi vào cả tháng sau, đi đi mà !!!"


"Không được"


"Đi mà"


"Ta nói không là không"


Hắn nói dứt khoát. Có lẽ ta vừa quạt bay hắn xong nên hắn vẫn còn để bụng. Không còn cách nào, ta bèn xán lại gần, giật giật tay áo hắn, cười nịnh nọt "Đưa ta đi đi mà, quân tử phải rộng lượng, đúng không?"


Hắn xoa xoa đầu ta, cười khẽ "Ngươi chỉ nịnh nọt ta là giỏi!"


"Tức có nghĩa là ngươi đồng ý đưa ta đi đúng không?" Ta nhìn hắn, hỉ hả. " Đào Đào đẹp trai, ta biết ngươi sẽ không xử tệ với ta đâu mà."


Hắn lại xoa đầu ta, cứ như ta là một sủng vật của hắn vậy.


Ta cũng không hề cảm thấy ghét, mỗi lần như vậy, ta lại cảm giác rất an toàn. Thực ra thì ngoài mẫu thân và Đào Đào, ta chưa hề cho phép ai động đến đầu của mình. Có lẽ cũng bởi ta cảm thấy, hắn là người luôn luôn bảo vệ ta, mãi mãi là như thế.


Bỗng chợt thấy cay cay nơi khoé mắt.


Ta nhìn Đào Đào, cười khẽ: "Trong mắt ta, ngươi như thế này là đẹp trai nhất rồi"


Hắn bỗng nhìn, ta vẻ hậm hực : "Ngươi nói sai rồi"


"Hử, nói sai cái gì?"


Hắn chu môi ra, cốc đầu ta mà nói: "Lão tử đây vẫn còn có thể đep trai hơn"


Cuối cùng mục đích đã đạt được nhưng ta vẫn phải nghĩ cách để làm sao ra khỏi Bích Hoa Viện một cách an toàn mà không bị phát hiện.


Ta với Đào Đào liên thủ lừa mấy tiên tử trông coi. Ta giả vờ ốm còn hắn thì dùng tiên thuật biến một cành đào thành giống hệt ta, chỉ có điều trông nhợt nhạt hơn rồi khiêng cành đào đó lên giường. Gian nan một nỗi, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách để đem ta ra khỏi Bích Hoa Viện. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đã hơn canh giờ rồi.


Hắn thì ngồi chống cằm đọc lại các tiểu thuyết của Ti Mệnh về các tiên tử trốn nhà đi hẹn hò với tình lang, trong khi ta sốt ruột đi đi lại lại trong phòng.


"Ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?" Ta hậm hực hỏi hắn.


"Chưa."Hắn lơ đãng trả lời, còn ngáp một cái rõ to.


Một tuần trà sau.


"Ngươi nghĩ ra chưa?", Ta lặp lại câu hỏi lần thứ vạn, tức giận.


"Chưa."


Thế thì đi chơi làm sao được!" Ta tức phát khóc, bặm môi nhìn hắn.


Mộng ước phù du - Chương 1.2


Hắn vẫn chỉ lơ đãng nhìn ta.


Ta tức tối đá cho hắn một phát: "Ngươi phải nghĩ ra cái gì đi chứ!"


Hắn chỉ chống cằm, trêu chọc ta: "Nhìn ngươi tức giận như thế này cũng rất đáng yêu!"


Ta chỉ muốn rơi lệ. Đào Đào, ngươi muốn chọc ta tức chết sao?


Hắn nhìn cái vẻ tức mà không nói được của ta với vẻ khoái trá, xong mới cầm bánh hoa mai, đủng đỉnh nhai nuốt rồi bảo: "Thực ra cũng không phải là không có cách."


Ta nhào vào cái ghế bên cạnh hắn, háo hức hỏi: "Ngươi nghĩ ra cách gì rồi sao?"


Hắn cười cười xoa đầu ta: "Trông ngươi lúc này trông như con cún mà ta nuôi năm ngoái ấy"


Nụ cười trên mặt ta liền tắt ngấm. Hắn dám so sánh ta với sủng vật của hắn sao.


Ta tức tối đá cho hắn thêm một cái, vùng vằng bỏ đi


Hắn cười ngất, vội vã đuổi theo: "Đừng giận, tiểu nha đầu, ta chỉ đùa thôi mà." Ta vẫn không thèm quay đầu lại. Lúc bấy giờ mới nhận ra mấy tiên tử xung quanh đang nhìn mình với vẻ kì quái.


Một tiên nga mặc y phục của phủ Y Dược Thanh Khâu lại gần ta, cung kính nói: "Liên ca quân, ngài đang ốm nặng, xin quay trở lại thư phòng." Rồi nhìn ta thêm một lát, khẽ phất tay gọi mấy tiên tử phía xa. "Mau đưa người trở về."


Chết cha, giờ họ đưa ta về, thấy con rối trên giường ta thì hỏng chuyện.


Mấy tiên tử vẫn cung kính đứng bên.


Ta cười gương, xua tay rối rít: "Không cần, để ta tự về phòng."


Họ vẫn khăng khăng đưa ta đi. Ta bối rối không biết xử trí như thế nào, không biết có nên vung ra một liều mê hương rồi chuồn lẹ hay không


"Để ta đưa cô về." Giọng Đào Đào vang lên bên tai, hắn đã ra đây từ lúc nào, gương mặt cười cợt vừa nãy đã thay thế bằng một gương mặt hết sức nghiêm túc. Thấy vậy, các tiên nga kia lập tức lui đi.


Đợi họ lui ra hết, ta mới hung hăng đạp cho hắn một phát thật mạnh


"Ui da! Sao lại đánh ta!" Đào Đào kêu lên một cách bi thương.


Ta phảy tay, cho đáng đời hắn, xong sải bước về phòng, đóng sập cửa lại.


Lát sau đã vang tiếng đập cửa.


"Tiếu Liên, ta xin lỗi, mở cửa cho ta."Hắn gọi


Ta mặc kệ, ngồi thảnh thơi ăn nốt dĩa bánh hoa mai.


Hắn vẫn kiên trì gọi cửa, ta vẫn kiên trì tỏ vẻ lãng tai không nghe thấy gì, thỉnh thoảng cười nói vọng ra: "Ngươi nói gì ta nghe không rõ." Trong bụng thì thầm hí hửng. Cho đáng đời hắn, ai bảo chọc ta làm gì.


Hắn vẫn kiên trì đập cửa, nói thêm: "Mở cửa rồi ta đưa ngươi đi chơi."


Không biết hắn có nói thật không, ta bèn ra cửa, hé một cái khe bé xíu chỉ đủ thò cái đầu ra rồi khịt mũi hỏi hắn: "Ngươi nói thật không?"


"Thật."Hắn gật đầu lia lịa, quả thật cũng giống con cáo đỏ tên tiểu Ngọc của Phượng Hoàn cô cô


Ta nhe răng cười: "Trông ngươi lúc này cũng giống tiểu Ngọc ra phết." Xong hừ mũi, đóng sập cửa lại.


Hắn ở bên ngoài gào hét: "Ta xin lỗi rồi mà. Ngươi không muốn đi chơi sao"


Ta nằm trong phòng ôm bụng cười thầm, trùm trăn nói vọng ra: "Ta buồn ngủ rồi, ngươi đi mà chơi với tiểu Ngọc đi!"


Giọng hắn ỉu xìu: "Ngươi không muốn đi chơi với ta nữa à?"


Ta vẫn nằm trên giường, hả họng ra mà hét: "Ta buồn ngủ rồi, ngày mai đi chơi."


Lát sau, có tiếng bước chân giậm thình thịch vẻ giận dỗi ở ngoài cửa phòng ta. Chắc Đào Đào đã bỏ đi rồi.


Nằm một mình trong chăn, ta cười khẽ. Thực ra lúc nãy ta cũng không giận lắm, nhưng trêu trọc Đào Đào bao giờ cũng rất thú vị. Hắn lúc nào cũng chỉ lo ta giận, chăm lo cho ta hết mực. Ta có thể giận hắn bao lâu cũng được, còn khi hắn giận ta, ta chỉ cần nũng nịu một chút là hắn sẽ mủi lòng, trừ việc ép hắn kết hôn. Có lẽ đó là lý do khiến ta luôn giả vờ giận dỗi, bắt nạt hắn.


Nằm lăn lộn một lát, cuối cùng ta quyết định ngủ sớm, ngày mai dậy sớm lôi hắn dậy đi chơi cùng.


Cuối cùng lại nằm mộng.


Ta đã mơ thấy mẫu thân.