Lạc lối - Phần 2
Đăng: 11-05-2016
Lạc lối - Phần 2
Jolie Roberts là cái tên in trên danh thiếp, và nó chẳng thực sự gợi lại trong tôi điều gì nhiều cả. Dưới tên nàng có đề tên một đoàn kịch khá nổi tiếng ở thành phố cách nơi đây một chuyến tàu điện ngầm: Ánh Sáng. Thành phố đó có thể đã từng là quê hương của tôi. Nhưng cớ sao Jolie lại nhắc đến "sân khấu"? Tôi lặp lại hai từ ấy, cảm thấy như có tiếng chuông nhà thờ vang lên trong tâm trí, rất thân thuộc. Có lẽ; mặc dù tôi chưa từng nghĩ tới, ở cuộc đời trước tôi từng là một diễn viên. Tôi đã mơ một giấc mơ đẹp hiếm hoi, trong đó, tôi thấy mình đứng trên sân khấu và dưới ánh đèn chói lóa xoa hoa, tôi biến thành một quý tộc lạnh lùng. Những tiếng vỗ tay vang lên, những điệu cười giòn giã, những bó hoa tươi thơm phức bỗng dưng ùa đến níu chân tôi lệch khỏi ranh giới thực tại, và chúng khiến tôi hạnh phúc, một niềm hạnh phúc không thể lý giải. Giờ đây, khi gắng hồi tưởng lại tất cả, tôi nghĩ rằng đó không hẳn là một giấc mơ.
Như mọi lần cảm thấy rối trí, tôi tiến lại tủ sách của các nhà văn Pháp. Khi đang lướt những ngón tay trên gáy sách ở dãy thuộc nhà văn Guillaume Musso, tôi bắt gặp một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng của nữ nhà văn trẻ: Tái sinh. Chắc ai đó đã để nhầm nó sang đây. Tôi có cái nhìn khá thiếu thiện cảm với các cây bút trẻ; dù không đến mức như Blue, nhưng những dòng tâm sự đầu trang của nữ tác giả với bút danh K. lại khiến tôi rất ấn tượng:
"Khi phải đối diện với những sự thật phũ phàng, khốc liệt của cuộc sống thực, con người ta thường có xu hướng chìm vào sự hư ảo của tiểu thuyết viễn tưởng. Những người lạc lối, hãy đến với vô vàng giấc mơ màu nhiệm này, để tìm thấy chính các bạn trong câu chuyện của tôi. Sống là phải biết mơ mộng. Hãy nắm lấy tay tôi, chúng ta sẽ cùng nhau chạy trốn khỏi thực tại."
Tôi ngốn quyển Tái sinh chỉ trong hai ngày, cái kết làm tôi thất thần cả ngày hôm sau. Chất bi kịch của K. sẽ chặn đứng tuyến lệ của bạn; khiến cho bạn không thể bật khóc, mà sự đau đớn cứ âm ỉ ở bên trong. Tôi đồng cảm với nhân vật nữ chính vì nàng bị ma thuật tước đoạt mọi ký ức, kể cả hình ảnh về chàng trai nàng hết mực yêu thương. Rồi những ngày sau đó, nàng đều ra biển; hướng đôi mắt vô hồn về phía chân trời mà chẳng biết mình tìm kiếm điều gì, và cũng chẳng hiểu vì sao nước mắt lại rơi. Thở dài, tôi vớ lấy cuốn Ngày mai của Musso rồi đến ngồi đối diện với Thomas, nhưng chỉ đặt cuốn sách xuống bàn rồi lặng lẽ hướng mắt qua khung cửa sổ. Có lời ai đó trong cơn gió kia đang gọi tên tôi...
Thomas bỗng húng hắn ho, rồi ôn tồn nhờ tôi đi tìm Noah về cho ông. Thằng bé mất tích suốt buổi sáng, trong khi ông còn rất nhiều bài tập khó cần giải thích cho nó. Phải, vô vàn điều cần được giải thích và định nghĩa.
***
Xuôi theo con phố đến ngã ba đường, tôi mới thấy bóng dáng nhỏ bé của Noah xen kẽ giữa những chiếc bóng nhạt màu. Giai điệu mộc mạc của bài I won't give up cất lên trong giọng hát trong trẻo của thằng bé, thoáng chút yếu ớt, vỡ tan. Một người đàn ông mặc vest xám với gương mặt hiền từ đang khom xuống để thả vào chiếc hộp thiếc khá nhiều đồng xu, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Noah. Bất chợt, thằng bé nhìn chằm chằm người đàn ông đến mức im bặt, những ngón tay gầy gò cũng ngưng lướt các phím đàn. Dường như, nó đang chờ đợi điều gì ở người đàn ông kia; thể hiện trong ánh mắt long lanh, đầy sự hy vọng và khao khát. Tôi những tưởng họ quen nhau, nhưng không, người đàn ông vest xám bỏ đi về phía cầu thang dẫn xuống ga tàu điện ngầm, để lại nó lẻ loi với dư âm của cử chỉ yêu thương. Noah đưa mắt dõi theo bóng dáng xa lạ ấy rồi cúi gầm mặt xuống, vết sẹo trên má như lõm sâu hơn, và tôi cảm thấy nó vừa lấy tay lau nước mắt.
Tôi gọi nó từ xa, để nó có thời gian chỉnh sửa một gương mặt nghiêm trang nhất, lạnh lùng nhất khi gặp tôi – như mọi lần.
- Thomas tìm nhóc – tôi liếc vào chiếc hộp thiếc, cố nói giọng hài hước – chừng này đủ mua cả hai chiếc bánh chocolate rồi đó. Anh không phiền đâu nếu nhóc tặng anh một cái. Đi thôi nào.
Tôi cầm hộp thiếc hộ nó, nhưng Noah giật lại. Lấy hết tiền xu nhét vào túi, rồi quẳng chiếc hộp lại như thể nó biết sẽ chẳng ai thèm nhặt một thứ đáng bỏ đi như vậy.
Khi đi ngang cửa hàng thú nhồi bông, thì một gia đình ba người vừa bước ra từ cánh cửa xoay. Tôi luôn có cảm giác chóng mặt khi nhìn những cánh cửa như thế. Đứa trẻ nhe hết cỡ hàm răng chưa mọc đủ, ngồi trên vai bố mà huơ huơ con hưu cao cổ nhồi bông, người mẹ bước cạnh, tiếng giày cao gót lạch cạch không đủ để át đi những âm điệu hạnh phúc trong tiếng cười của họ. Tôi lặng lẽ nhìn cây đàn guitar cũ, bong tróc vỏ của Noah, rồi đề nghị tặng nó một cây guitar mới toanh vào dịp Giáng Sinh. Nhưng, nó liền lắc đầu.
- Sao vậy? – tôi nghiêng người, cố giao tiếp với nó.
Sự câm lặng vẫn chiếm lĩnh bầu không khí quanh chúng tôi.
- Vài ngày nữa anh sẽ rời khỏi đây. Anh...phải đi tìm một người.
Đấy chỉ là một câu nói vu vơ, gần như là tự tâm sự với chính mình, ấy vậy mà Noah bỗng dưng ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mở to.
- Anh biết mặt người đó không?
- À...không. – tôi lúng túng, vì đây là lần đầu nó chủ động hỏi chuyện tôi.
- Vậy anh tìm bằng cách nào?
- Trực giác, có lẽ vậy.
Nó mím môi, vẻ không hài lòng với câu trả lời. Khi cả hai băng qua làn đường vạch trắng, Noah lại cất giọng nói yếu ớt, nghẹn đặc:
- Em không muốn dùng đàn khác. Cây đàn này là của bố tặng cho em.
- Bố em cũng là nghệ sĩ à?
- Vâng...chắc vậy,...em luôn hy vọng là thế...
Tôi nhíu màu vì câu trả lời đầy mâu thuẫn của Noah. Bất chợt, một suy nghĩ không tưởng ập đến khiến tôi đứng sững người. "Thằng bé ở trong cô nhi viện từ lúc lọt lòng", "Sao nó lúc nào cũng lầm lầm lì lì vậy nhỉ?", "Do những đứa trẻ hư bắt nạt, nó bị tổn thương thể xác lẫn tâm lý từ nhỏ", "Vết sẹo trên má khiến không một ai muốn nhận nuôi nó", "Cháu phải đi tìm kiếm","Thằng bé dường như sẽ không từ bỏ việc đó, không bao giờ" Những mẩu đối thoại đứt rời từng thoáng qua tai tôi bỗng xâu chuỗi lại với nhau, và khiến tôi hiểu ra tất cả. Có thể Noah chưa bao giờ cô độc, thằng bé luôn có một người cha của riêng nó. Mặc dù Noah gần như đã kiệt sức vì theo đuổi một hình bóng mà sự tồn tại còn mong manh hơn một cơn gió, một người cha hư vô cũng đang đi tìm thằng bé như nó đang đi tìm ông. Phải chăng Noah tin rằng: rồi vào một ngày nào đó, ông sẽ đến trao cho nó tình yêu thương; âu yếm gọi nó bằng "con trai", rồi xoa đầu và cõng nó trên vai vào những buổi hoàng hôn trong công viên? Lòng nặng trĩu, tôi chỉ biết nối gót Noah về hiệu sách. Cái bóng nó đổ xuống mặt đường lất phất bụi, to lớn và trống rỗng.
Noah ngoan ngoãn đến ngồi đối diện với thầy Thomas, nét mặt bỗng dưng thoáng lên sự yên bình. Sau hồi lưỡng lự, tôi tiến đến cạnh Noah, nhẹ nhàng xoa đầu nó rồi đi về hướng bàn đọc sách của Mike. Tôi nghe tiếng Thomas cười khẽ, và có thể hình dung ra vẻ mặt ngỡ ngàng của Noah. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ lên gấp vạn lần.
Gieo mình xuống chiếc ghế bên cạnh Mike, tôi đề cập đến chuyến đi về thành phố cũ trong vài ngày tới.
- Cậu có chắc người cậu cần tìm ở thành phố đó không?
- Manh mối duy nhất, Mike ạ.
- Vậy là cậu đã quyết định?
- Vâng.
Ông gượng cười, vẫn nụ cười như đã bị sự u uất ăn mòn suốt bao nhiêu lâu nay. Ông là ân nhân của tôi, là gia đình của tôi, vì thế tôi đã chạnh lòng khi nghĩ đến việc sẽ để ông cô độc giữa biển sách này. Ai sẽ leo lên những bậc thang để lau bụi các quyển sách? Ai sẽ uống rượu mỗi đêm với ông? Ai sẽ hiện diện trong ngôi nhà kiêm hiệu sách cũ này chỉ để làm ông vơi bớt nỗi cô đơn? Nghĩ vậy, tôi lại chẳng buồn rời khỏi đây nữa. Nhưng, linh hồn tôi như muốn xé toạc thể xác ra để mà chạy trốn. Trong vòng tuần hoàn của đêm đen, những cơn ác mộng luôn ám ảnh tôi: tiếng thét, lời nguyền rủa, lời trách móc, tiếng khóc đau đớn ập đến khiến tôi nhiều lần phải thức trắng. Tôi hiểu, trước khi làm chỗ dựa tinh thần cho ai đó, tôi phải tự cứu lấy chính mình.
Gió bất chợt hùng hổ tràn qua cánh cửa lớn, thổi tung mái tóc muối tiêu của Mike, những nếp nhăn hằn rõ trên trán lẫn nơi khóe mắt mỏi mệt.