Không thể nói yêu em
Đăng: 16-05-2016
Không thể nói yêu em
***
Tôi chán nản đá một viên đá nhỏ bên cạnh đám cỏ đã vàng úa và xơ xác, bàn chân xẹt ngang qua vài chiếc lá khô bên đường chới với trong không gian rồi chìm dần vào bóng tối. Viên đá vẫn cứng đầu nằm yên bất động, khẽ thở dài tôi nhắm mắt tựa vào chiếc đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng đầy êm dịu mặc cho dòng người trên phố đang tất tả vội vàng trong từng khoảnh khắc của cuối ngày.
Một con chó nhỏ màu vàng chạy vụt qua rồi trong phút chốc đứng khững lại, nó đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi và nhanh chóng phát ra tiếng gầm gừ. Tôi chợt thấy buồn cười, cái tiếng nó phát ra từ cái cuống họng vang lên the thé khiến tôi liên tưởng giọng nói của bọn trẻ con bập bẽ biết nói. Tôi hé mắt nhìn nó, cái nhìn đầy khiêu khích càng khiến nó thêm phần giận dữ, thật ra tôi thấy nó vô cùng thú vị. Rồi từ xa bóng một người con gái vội vã chạy tới, mái tóc lòa xòa nhẹ nhàng bay trong màn đêm của mùa đông giá lạnh. Chiếc khăn quàng che gần hết nửa khuôn mặt, đôi mắt em vô tình lướt ngang qua tôi sau đó nhanh chóng hướng về xung quanh rồi dừng lại...
"...Chúng ta về phòng thôi Tan, muộn lắm rồi chị sợ đi về một mình lắm"
Con chó ve vẩy cái đuôi nhỏ trên tay em mà quên mất rằng vừa nãy nó mới quyết đấu một trận vô cùng hùng chiến với tôi. Tôi âm thầm đi theo em, cái giây phút nghe em nói sợ đi về một mình bỗng chốc khiến tôi xao động, nhìn em ôm nhẹ con chó trên tay, lẻ bóng đi về giữa mùa đông giá rét làm tôi chỉ muốn được che chở cho em, muốn sánh vai cùng em đi chung một con đường. Và chúng tôi quen nhau từ đó, nói đúng ra là tôi quen em.
Mỗi ngày, khi bóng dáng em khuất sau cánh cửa phòng đôi mắt buồn thiu của Tan khiến tôi tan chảy. Tan nằm co ro bên chiếc đệm nhỏ, rên vài tiếng khe khẽ và tỏ ra buồn bã, những lúc đó tôi vô thức tiến lại và vuốt ve nó, ban đầu nó tỏ ra đề phòng và sợ hãi nhưng nhanh sau đó chắc sự cô đơn đã khiến 2 chúng tôi trở thành bạn của nhau. Em thường đi làm về muộn, căn phòng nhỏ đôi khi chỉ có 2 chúng tôi nhưng tôi không thường xuyên được bên cạnh em như Tan. Tôi thích cảm giác được ngắm nhìn em từ phía sau, là những lúc em trò chuyện với Tan, là những lúc em đuổi theo Tan trên phố, rồi những lúc em suy tư đi dạo cùng Tan trong cái công viên bé nhỏ. Và đôi khi sự xuất hiện của tôi khiến cuộc sống của em có phần bị đảo lộn, ví dụ như em không hiểu tại sao Tan lại bị khùng bất chợt, đôi lúc lại tỏ ra khó chịu với em nhưng đó lại là một phần bí mật của chúng tôi rồi.
Một ngày mùa đông trở gió tôi đứng chờ em bên hiên nhà, hôm nay em không ở nhà và Tan cũng thế. Màn đêm đã buông xuống, cái lạnh càng khiến tôi thêm khó chịu vậy mà giờ này em vẫn chưa về. Chẳng hiểu sao điều đó khiến tôi vạn phần lo lắng, có một thứ gì đó mạch bảo tôi em đang gặp nguy hiểm. Vụt chạy trong màn đêm giá rét, tôi thấy mình như đang tan ra cùng màn sương trắng dày đặc, và tôi thấy em. Một khung cảnh đầy u ám hiện lên, chỉ mình em và bóng của 2 kẻ thanh niên đầy hung tợn, tôi thấy Tan đang nằm thoi thóp trong tay em, em gào khóc cầu xin trong vô vọng. Sự giận dữ bốc cháy cả cơ thể của tôi, tôi tiến lại rất gần rồi chợt thấy trong đôi mắt em là cả một nỗi đau đan xen niềm hy vọng còn sót lại. Em bị thương nhưng dường như đó không phải là tất cả, hình như Tan mới chính là nguyên nhân khiến em suy sụp, tôi thấy Tan bất động trong tay em, mái tóc rối bời cùng chiếc áo bị xé rách khiến tôi chưa bao giờ hận mình đến như vậy...
Vào thời khắc đó một chàng trai đi ngược chiều qua chúng tôi, trong màn đêm sương trắng tôi thấy khuôn mặt ấy vô cùng lạnh lùng và đầy khí chất. Giữa ranh giới sáng và tối hai kẻ bặm trợn vô cùng sững sốt khi nhìn thấy tôi, nhưng rồi chúng chưa kịp định thần thì đã bị hai cái đấm như trời giáng bởi chàng trai ấy. Bọn chúng sợ hãi bỏ chạy ngay sau khi ngã gục vào nhau, trong phút lặng thinh của 3 chúng tôi còn sót lại, tôi thấy em đưa mắt đầy cảm kích nhìn người con trai khác,...im lặng, hụt hẫng tôi ngồi bệt xuống nền đường đầy ẩm ướt nhìn dáng em khuất dần bên đầu kia của chiếc cầu cùng người con trai lạ mặt.
Những ngày sau đó, em trầm lặng đứng bên chiếc lan can của căn phòng nhỏ, tôi thấy em không khóc nhưng tôi hiểu tột cùng của nỗi đau là sự lặng im đến khó hiểu. Màn đêm buông xuống, tôi chợt thấy em giật mình òa khóc, em gọi tên Tan trong tiếng nấc nghẹn ngào khiến tôi chết lặng. Tôi dịu dàng lau nước mắt cho em nhưng chợt nhận ra bàn tay mình hụt hẫng giữa khoảng không đầy chới với. Một giọt nước mắt vừa rơi khỏi khuôn mặt xinh đẹp của em, vô thức rơi vào lòng bàn tay tôi rôi xuyên xuống nền nhà lãnh khốc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình đau nhói đến như vậy thì ra cảm giác không bảo vệ và che chở cho người con gái mình yêu thương lại tệ hơn cả nỗi đau về thể xác mà tôi đã phải từng chịu đựng.
Tôi năm nay 27, cái tuổi đầy sóng gió và quá nhiều lý tưởng sống nhưng tôi lại chọn cho mình một con đường chông chênh và buông thả. Tôi sinh ra trong một gia đình điều kiện nhưng không mấy hạnh phúc, điều đó ảnh hưởng đến tâm lý cũng như can thiệp khá sâu vào cách sống của tôi. Tôi khá đẹp trai theo như đám bạn nhận xét, ông trời lại phú thêm cho tôi một ngoại hình khá hoàn hảo về chiều cao lẫn vóc dáng, tuy nhiên điều đó càng khiến tôi thêm bất hạnh. Tôi bỏ dở chương trình đại học vào năm thứ 2 sau khi nhìn thấy cảnh bố tôi cặp kè với cô bồ nhí kém tôi 2 tuổi. Thật ra tôi thấy mình không phù hợp với công việc học hành mặc dù không thể phủ nhận tôi được thừa hưởng gen di truyền thông minh từ bố. Tôi chán nản mọi thứ và lao mình vào những trận chiến game đỉnh cao, nguồn thu nhập của tôi từ game và công việc bán thời gian qua mạng đủ cho tôi duy trì cuộc sống.
Nhưng tôi vẫn thấy mình lạc lõng, tôi lạo mình vào niềm đam mê tốc độ, không quá khó hiểu với một đứa con trai có cách sống như tôi nhưng đó cũng là một sự lựa chọn đầy nguy hiểm. Trong một lần sa ngã, tôi đã khiến cuộc đời tôi bước sang trang mới, đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy âm thanh cuộc sống chân thật đến như vậy và đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy giọt nước mắt của mẹ tôi kể từ ngày bà ta bỏ rơi tôi theo người đàn ông khác.
Ngày xảy ra tai nạn và vô tình trở thành một linh hồn tự do, tôi thấy mình bỗng chốc được giải thoát. Nhưng tôi vẫn có thói quen lượn lờ quanh các công viên và vỉa hè thay vì đứng yên một chỗ; cuộc sống mới của tôi sẽ cứ như vậy nếu không có một lần tôi tình cờ gặp em. Đó là lần đầu tôi thấy thú vị bởi một cô gái kể cả khi tôi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, rồi tôi lặng lẽ theo dõi em. Tôi quen dần với việc kết bạn với một con chó nhỏ tên Tan, quen dần những ngày bông đùa mái tóc rối, là những ngày ngắm nhìn em miên man trong giấc ngủ, là những nụ cười vô thức khi được nhìn em từ phía sau. Chỉ có một điều rằng em không hề biết đến sự tồn tại của tôi, ngoại trừ Tan. \
Ngày Tan mất, tôi thấy em không khóc thay vào đó là nỗi căm hận dâng trào trong đôi mắt nâu bọc đầy sương khói, ngày Tan mất tôi lặng lẽ đứng phía sau nhìn em và người con trai khác đắp những mảnh đất vỡ cuối cùng trên nấm mồ của Tan. Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao giờ tôi yêu em, giá như tôi vẫn còn tồn tại, giá như tôi được găp em sớm hơn có lẽ tôi đã chọn cho mình lối đi khác.
Em gặp một cú sốc khá mạnh sau những gì đã xảy ra, tôi vẫn lặng thầm bên cạnh em như hồi đầu mới quen biết. Tuy nhiên, tôi hiểu thời gian có thể chữa lành những nỗi đau của quá khứ; tôi dần thấy em bình tâm trở lại và tất nhiên bên cạnh em không chỉ có tôi mà còn bóng dáng một người con trai khác. Người con trai đó tôi đã từng gặp, không chỉ một lần mà rất nhiều lần là đàng khác. Nhưng tôi thừa nhận ở cậu ta toát lên một vẻ nam tính khó cưỡng lại, cộng thêm cái khí chất cùng với ánh hào quang của cậu ta khiến nhiều người phải dè sợ. Tôi cảm kích cậu ta vì đã giúp em sau những gì đã qua, dù rằng sau vụ đó tôi đã cố tìm gặp và báo thù kẻ dám gây tổn thương cho em nhưng tôi vẫn chỉ là một linh hồn đơn độc. Còn cậu ta mới là người mang lại hạnh phúc và sự an toàn cho em, đó là người đàn ông mà em cần trong cả cuộc đời này.
....1 năm sau ngày Tan mất...
Đó là một ngày cuối thu trời chớm lạnh, tôi thấy em được ôm vào lòng sau một nụ hôn bất ngờ và màn cầu hôn vô cùng lãng mạn. Tôi nhìn thấy trong nụ cười của em là niềm hạnh phúc của một người con gái. Nhìn vào bầu trời đêm đầy gió tôi khẽ cảm nhận mùi hương từ mái tóc của em, ngước nhìn xuống chân tôi thấy Tan đang vẫy chiếc đuôi ngắn cũn của mình cùng khuôn mặt vô cùng phấn khích. Chợt mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tan và em, nó cũng nhìn tôi nhưng là cái nhìn đề phòng và đầy thận trọng. Tôi khẽ cúi xuống vuốt ve cái đầu tinh nghịch của nó, nó lại càng phấn khích hơn và tôi thấy lòng mình chợt nhẹ. Đó là điều cuối cùng cả tôi và Tan có thể làm cho em, thứ hạnh phúc mà em đang có sẽ là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình mới của chúng tôi. Chỉ cần em được thấy em cười, tôi với Tan sẽ lại tiếp tục đồng hành với nhau trên cùng một con đường cho dù em không còn bên cạnh.
"...chúc phúc cho cô chủ của mày đi nào Tan, đã đến lúc chúng ta rời xa chốn này rồi đấy"
"..Chúc em hạnh phúc, anh yêu em.."