Em xin lỗi, em yêu anh, mãi mãi...
Đăng: 20-05-2016
Em xin lỗi, em yêu anh, mãi mãi...
Mặc cho Khương níu kéo, cô cũng chỉ đành gạt nước mắt, quyết tâm rời xa Khương.
Phải 3 năm rồi, cô không gặp Khương. Sau khi chia tay, Khương sang Úc du học, cô cũng thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, nhưng Khương cũng chỉ trả lời qua quýt, hoặc không.
- Gặp em ở đây bất ngờ quá. Em đi đâu vậy.
- À, anh mới về nước à? Cô lau vội dòng nước mắt ban nãy...
- Em không biết à, anh được 3 tháng rồi...Em sao vậy, có chuyện gì với em và Thành à?
...
- Em vẫn luôn như vậy, có chuyện gì đều hay giữ trong lòng. Đây là điều anh ghét nhất ở em. Nào đi, anh dẫn em tới một nơi... Vẫn còn sớm mà, em ngại gì? Đâu phải dễ dàng gì mà 3 năm rồi lại tự dưng bắt gặp nhau ở đây. Bây giờ chúng ta là bạn bè đúng không? Em không nể tình anh thì nể tình bạn bè chứ...Chỉ là muốn cho em xem cái này thôi... Ừm, 10 h anh sẽ đưa em về...
Cô ngập ngừng, lên sau xe Khương. Cô và Khương tới Hầm Thủ Thiêm. Cô biết rất rõ nơi này, đây là nơi ngày xưa Khương hay đưa cô tới. Lúc yêu anh, cô tuyệt nhiên chưa bao giờ cùng anh tới đây. Đúng vậy, nhưng gì là kỉ niệm, hãy mãi giữ là kỉ niệm.
Lúc này ở đây rất đông người, cô bất giác nhớ lại quãng thời gian sinh viên. Vô tư, không bao giờ phải lo lắng vì bất cứ điều gì, và chợt nhớ lại khoảng thời gian bên Khương. Cô lắc đầu, cố xua đi kí ức ấy, cố cất miền kí ức đẹp ấy trong lòng. Bây giờ cô là của anh...
Khương thả cô ở đó, rồi đi đâu một lúc, khi về, gương mặt Khương lấm tấm mồ hôi, tay bê một bọc đồ.
- Nào, thấy giống ngày xưa không hả?
Cô phì cười rồi giúp anh bày biện. Anh mua nhiều thứ, một ít đồ ăn vặt và 2 chai rượu.
- Anh mua rượu làm gì vậy. Ngồi chơi một lúc rồi về...
- Anh biết em đang gặp chuyện gì buồn mà, mà lúc buồn thì chỉ có cái này là nhất...
Cô không biết cô đã uống bao nhiêu. Chi biết đầu cô như búa bổ. Trong đầu cô, hình ảnh của anh, của con, của gia đình cô cứ lần lượt hiện lên. Cuộc sống sẽ ra sao? Anh đang ở đâu? Cô xin lỗi, hãy về bên cô, rồi cả 2 cũng cố gắng như trước, được không anh? Bây giờ cô và anh đã có con rồi, chúng ta đã có gia đình rồi...
Cô ôm anh vào lòng, rồi thiếp đi, cô biết, chỉ cần có anh,cô sẽ vượt qua được tất cả.
***
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong khách sạn. Bên cô, không phải là anh, mà là Khương.
Cô giật mình, sợ hãi. Trời ơi, cô đã làm gì. Cô đã phản bội anh, để đến với Khương, trong khi trong người cô đang mang dòng máu của anh như vậy? Cô run rẩy, ôm lấy tấm thân mình. Cô phải làm sao?
Khương cũng đã dậy, nhìn thấy cô, Khương cũng hốt hoảng không kém:
- My, anh xin lỗi, anh say quá... có lẽ...
- Trời ơi, tôi đã làm gì thế này.
Cô và Khương vội vã mặc quần áo, cô run rẩy muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đây... Chút rượu hôm qua làm toàn thân cô nặng nề, choáng váng, Khương đưa tay ra đỡ lấy cô
- Đừng động vào tôi, xin anh...
Cô khóc, cô thấy bản thân thật nhơ nhuốc, phản bội người mình yêu nhất, để đến với mối tình đầu. Liệu anh có tha thứ cho cô? Liệu đứa con trong bụng có tha thứ cho cô
- Em yên tâm, chuyện này sẽ là bí mật của anh và em. Thành sẽ không biết được. Anh xin lỗi...
- Em làm sao tha thứ cho chính bản thân mình?...
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Khương rồi chạy ra khỏi khách sạn. Đúng, cô phải giữ cái bí mật dơ bẩn này đến suốt đời. Cô phải giữ lấy hạnh phúc của cô. Nếu mất anh, cô sẽ thế nào, con của cô sẽ thế nào?
Nhưng không...
Một bóng hình quen thuộc...
Anh đã đứng trước khách sạn từ bao giờ.
***
Nhìn thấy anh, cô thấy toàn thân rụng rời,
Tất cả đều như sụp đổ trước mắt cô.
Anh nhìn cô:
- Nhận được tin nhắn của Hải, bảo nhìn thấy một người giống em đi vào đây, anh bảo là chắc Hải nhìn nhầm thôi... Nhưng điện thoại em để ở nhà, không biết em đi đâu.