Duck hunt
Đi về phía biển

Đi về phía biển

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 20-05-2016

Đi về phía biển

Chỉ là đổi gió chút ít. Và sau đó, lại quay về với Thư. Một kết cục yên bình.


Một nơi xa rất xa.


Khi tôi và An đến resort vào sáng sớm, một cơn phùn nhẹ xuất hiện. Chúng tôi vội vã nép vào tán cây khi đang trên đường đi bộ tới cổng resort. An thè lưỡi:


- Chắc ông trời không tán thành chuyến đi này của anh với em rồi. Em có nên kêu taxi ra sân bay và trở về thành phố một mình?


- Em cứ thử đi. Ông trời sẽ khóc hết nước mắt trên đường ra sân bay cùng với em, chứ không chỉ sụt sùi như bây giờ đâu.


- Hahaha – An ngửa cổ ra sau cười một tràng dài đầy sảng khoái.


Một nụ cười sảng khoái để bắt đầu một chuyến đi kỳ lạ.


Sau khi check in và chờ nhận phòng, tôi và An đi dạo một vòng resort. Cũng như những resort khác, ở đây có sân vườn, nhà hàng, sân golf, bãi biển nhân tạo... Thật ngạc nhiên khi đặt An giữa khung cảnh nơi đây. Cô bé nhỏ và lọt thỏm giữa những bụi cây dại, những vòi phun nước khổng lồ. Một thoáng, tôi không hề thấy An đâu. Sau đó tôi tìm thấy An ngã chúi sau bụi cây. Cô lí nhí: "Em té". Tôi giơ bàn tay mình ra sau khi phủi sạch bụi trên gấu váy của An. "Nắm tay anh nào, An." Đỡ An dậy, chúng tôi tiếp tục dạo trên con đường mòn. Điện thoại An bỗng đổ chuông. Tiếng một cô bạn ríu rít trong điện thoại hỏi An đang ở đâu. An mỉm cười xa xăm, khẽ thảng thốt: "Có lẽ là một nơi xa rất xa."


Con đường mòn dẫn thẳng ra biển. Mùi biển tràn vào sống mũi, gây lạnh và mặn mòi. Tôi cùng An chạy ra bãi biển. Biển xanh và trong, nắng không quá gắt.Quả là một thời tiết lý tưởng. Tôi nhìn mãi những con vật nhỏ trông rất giống con cua đang chạy đầy trên bãi biển. Chúng chui vào những lỗ cát nhỏ trên bãi.


- Con gì vậy?


- Con còng đó.


- Lần đầu tiên anh thấy đó. Tại sao nó lại chui vào những cái lỗ đó?


- Để không bị anh bắt lấy và làm thịt. - An lè lưỡi.


- Vậy à? Vậy để anh thử coi.


Nói rồi tôi chụp vội một con đang chuẩn bị chạy vào lỗ cát. Hụt rồi! Tôi té sóng xoài, cát biển dính vào mặt mặn chát. Tức máu, tôi như đứa con nít lần đầu tiên ra biển, chạy vòng vòng đuổi theo những con vật còn chạy nhanh hơn cả ngựa. Tôi té cả trăm lần như một mà chưa bắt được con nào. An đứng nhìn, cười nghiêng ngả. Trong ánh nắng đầu trưa, tóc hung đỏ bay xù trong gió cùng nụ cười bình an. Cú té lần cuối cùng, tôi để mình nằm thẳng cẳng trên biển. Mệt với mấy con còng này rồi. An chạy đến, vuốt hết cát trên mặt tôi và nói: "Anh ngốc lắm. Nếu không tranh thủ tắm biển bây giờ thì da anh sẽ cháy thành than. Tha cho chúng đi. Đừng sát sinh, tội nghiệp." Tôi nằm úp mặt xuống cát, thì thào: "Lâu lắm rồi anh chưa ra biển, An à. Từ sau khi bố anh bỏ đi. Bố anh là thủy thủ. Biển đã mang ông đi dài ngày trong suốt thời ấu thơ của anh. Một ngày nọ, nó lại mang ông đi và đi mãi, không một lần quay về. Từ đó về sau, anh không bao giờ ra biển nữa."


- Anh sợ à?


- Ừ.


- Người ta chỉ có thể bước qua nỗi sợ hãi bằng cách đối diện với nó thôi Khoa ạ – An lật người tôi lại, cúi sát mặt. Mặt trời trên đỉnh đầu An tỏa vầng sáng dịu dàng.


- Anh biết.


Tôi im lặng một đỗi và nhìn sâu vào mắt An. Không biết do ngàn mặt trời rực rỡ trên cao hay do ánh mắt đó mà tôi choáng váng. Tôi tự hỏi những cảm xúc lạ lùng đang trào dâng trong lòng tôi là gì. Tôi để yên cho An nắm tay kéo xuống biển. Chúng tôi chơi đùa với biển tới tận đầu giờ chiều. Giữa những cơn sóng lớn, tôi lần tìm bàn tay An dưới làn nước hàng ngàn lần, siết chặt, như đã thân quen từ bao giờ.


Can đảm hay yếu hèn?


Khu chúng tôi ở nằm sát biển, cách con đường mòn. Từ bao giờ, tôi càng lúc càng để mình gần gũi An một cách thân thiết và không ngần ngại. Tôi thích việc nắm tay An đi dạo và luôn cố ý đi thật nhanh để rồi được nghe tiếng gọi giật: "Khoa!", sau đó tôi sẽ quay đầu lại, giơ tay ra chờ đợi An chạy tới cùng gương mặt bí xị: "Dù chân anh dài hơn em thì cũng đừng bước nhanh chứ." Các buổi sáng buffet ở nhà hàng, tôi và An hầu như không mấy khó khăn để lựa món yêu thích cho mình. Chúng tôi hợp khẩu vị tuyệt đối. Thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi đôi khi phải đánh nhau bằng gối chỉ để tranh giành laptop. Thường thì tôi luôn thắng vì lý do công việc. An nhường tôi một cách dễ dàng. Lúc ấy, tôi sẽ cảm ơn An một cách thật lòng và trả lễ lại cho cô bằng những đĩa phim cực hay mà tôi mang theo. Chúng tôi dựa vào đầu nhau cùng xem phim, cùng cười, cùng bàn luận. Buổi tối, chúng tôi xách hai chai Spy ra hồ bơi nằm nghe nhạc và tán gẫu. Một điều bất ngờ, playlist trong điện thoại của chúng tôi giống nhau hơn 90%. Khi tôi nói ra điều này, An mỉm cười: "Thật vui khi biết được điều này. Sau này, mỗi khi em nghe nhạc từ điện thoại của mình, em sẽ nhớ về anh đầu tiên.". Tôi chợt xúc động sau câu nói đó của An. Chúng tôi nằm đó và lặng im. Đâu đó trong đêm, tôi bông đùa và nghe tiếng An cười vang cả một vùng biển . Để rồi sau đó, tôi sẽ bế An vào phòng vì cô dễ dàng ngủ gục bất cứ khi nào. Thường tôi luôn là người ngủ sau cùng vì còn phải check mail trên laptop và kiểm tra điện thoại sau một ngày tắt máy. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ công ty và gia đình. Cả Thư nữa. Tôi bước ra ngoài hiên gọi cho Thư. Lấy lý do đi công tác đột xuất, tôi xoa dịu em bằng những lời nói ngọt ngào. Cuộc điện thoại kết thúc bằng ba chữ Anh yêu em như thường lệ. Khi trở vào trong phòng, nhìn An ngủ say trong chăn, tôi thấy lòng mình day dứt không yên. Tôi đã đóng vai một người đàn ông tử tế với An quá tốt đúng không? Cơ mà sao khó chịu thế này?


Tôi thấy như mình đang thay đổi qua từng ngày ở resort này... Giữa những giờ khắc vui vẻ nhất, tôi tự hỏi có phải tôi đã thích An – điều mà tôi không bao giờ liệu trước? Tôi vui khi nghe thấy nụ cười vang, sợ khi nhìn vào đôi mắt sắc và yên bình khi nghe An gọi tên. Tôi không hề mong đợi giờ khắc hai đứa chạy ra bãi biển ngắm bình minh vì điều đó đồng nghĩa với việc chuyến đi lại trôi qua thêm một ngày nữa.


Thoắt cái, 3 ngày đã trôi qua. Buổi ăn tối cuối cùng ở nhà hàng, tôi rót cho hai đứa 2 ly rượu vang đỏ. "Không dễ say đâu.