Bảy ngày hạnh phúc
Đăng: 13-05-2016
Bảy ngày hạnh phúc
Sau một năm rưỡi yêu nhau. Chúng tôi kết lại tình cảm bằng một đám cưới. Em đẹp lộng lẫy trong ngày vui của mình. Đi bên cạnh em, tim tôi lại rung lên những nhịp điệu yêu thương. Tôi yêu em. Tôi biết. Thậm chí, tôi yêu em rất nhiều nhưng những cãi vã, giận hờn vu vơ làm cả hai mệt mỏi. Khi trong ngày cưới, ai cũng nở nụ cười mãn nguyện và rạng ngời thì tình yêu bỗng chốc trở lại nguyên vẹn và lung linh. Chúng tôi trao nhau ánh nhìn hạnh phúc, trao nhau ly rượu giao bôi nồng nàn và trao nhau cả cuộc đời.
Sau ngày cưới, tôi đưa vợ lên khu tập thể, sang lại quán tạp hóa của anh Lâm, người anh họ vừa chuyển công tác về xuôi. Tôi hoàn toàn đổi khác, xa rời những cuộc chơi của những người độc thân, bỏ rượu, bỏ thuốc lá, bỏ luôn cả những trò chơi khác để dành thời gian vun đắp cho gia đình. Tôi lạ lẫm đến nỗi những người bạn thân thiết dần dần xa cách và cô lập tôi. Niềm vui duy nhất lúc này của tôi là mỗi lúc lên lớp về được thấy cô vợ xinh xắn đang cặm cụi nấu bếp, mặt đầy mồ hôi, đôi má phúng phính hồng đáng yêu. Khi dùng cơm tôi mới phát hiện em đúng là đầu bếp cực kỳ ... nghiệp dư? Chúng tôi có được bảy ngày hạnh phúc đúng nghĩa. Đôi uyên ương quấn quýt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn cháy bỏng, trao nhau những phút giây làm tình thật tuyệt vời. Dù đó không phải lần đầu tiên nhưng cái cách em luôn e ấp, xấu hổ như buổi đầu làm tôi say đắm.
- Chúng mình mãi hạnh phúc thế này nhé anh? Em thì thầm.
- Ừ, mãi mãi. Tôi trả lời.
Nhưng qua hết tuần trăng mật, gọi là trăng mật chứ chúng tôi không đi đâu cả vì tôi bận trở lại trường để công tác ngay sau đám cưới, thì những sóng gió đã bắt đầu nổi lên triền miên trong cuộc hôn nhân vốn đã không bình yên từ lúc yêu nhau. Tôi say mê công việc, ngoài đi dạy, tôi còn tập tành viết lách, lúc rảnh rỗi một chút thì làm những việc linh tinh trong nhà, có khi đi nhậu một tí với bạn bè chứ trốn luôn thì cũng kì. Em có lẽ thấy hình như tôi đang bỏ rơi em nên hay giận hờn, toàn là giận hờn vô cớ. Tôi không thể cắt nghĩa nổi nhiều pha giận hờn độc đáo của em nhưng bắt đầu mệt mỏi. Tình hình lại trở về bản chất của nó vốn có chứ không như ảo tưởng của tôi rằng sau hôn nhân, mọi thứ sẽ thay đổi. Hai người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì về cuộc sống gia đình, mà có lẽ cặp đôi nào cũng vậy thôi. Tôi dỗ dành em được một lúc thì đâu lại vào đấy. Một ngày em giận hờn cả chục lần thì ai chịu cho nổi. Thế là tôi nổi điên, không ngọt ngào nữa mà bắt đầu la mắng.
- Em vừa phải thôi, quá quắt lắm. Tôi đã hi sinh hết mọi thứ để xây dựng hạnh phúc, em còn đòi gì hơn nữa?
- Tôi mới mệt mỏi đấy, biết vậy ngày xưa không níu kéo anh làm gì.
- Tôi làm gì sai?
- Tôi không biết. Anh tự xem lại.
Thật lòng tôi không biết mình đã làm gì sai? Có chăng là tôi ít có thời gian chăm sóc em, tất cả vì cuộc sống hai người thôi. Tôi bực mình bỏ đi uống rượu. Tôi buồn vì em không thấy được những cố gắng của tôi. Những ám ảnh giận hờn lúc còn đang yêu giờ đang quay lại và thậm chí quá quắt hơn cả trăm lần. Mỗi lần cãi vã em lại đòi về nhà mẹ, mà nhà mẹ em thì cách cả trăm cây số, ban đêm làm gì có xe mà về. Tôi lo em sẽ làm chuyện ngốc nghếch nên đóng chặt các cửa không cho ra. Không ngờ, còn một lối cửa sổ chỉ đóng chốt, không có ổ khóa nên nhân lúc tôi sơ ý, em nhảy ra ngoài mà đi. Khi giật mình tỉnh giấc, tôi hoảng hồn chạy đi tìm kiếm. Rất may, em không xin được xe quá giang nên vẫn đứng lơ ngơ ngoài đường. Ban đêm mà xin xe đi đường núi hàng trăm cây số với người lạ, chỉ có em mới nghĩ ra cái trò ấy. Mặc dù rất tức giận nhưng tôi phải xuống nước xin lỗi, dỗ dành mãi cả mấy tiếng đồng hồ em mới chịu vào ngủ. Lần đó tôi cạch đến vài tuần không dám la mắng em. Em giận thì cứ nói ngọt, xin lỗi, tìm mọi cách để em qua cơn cho rồi. Kỳ lạ là khi hết giận, em lại tỏ ra rất yêu chồng, quan tâm chồng và cực kỳ nồng nhiệt trên giường. Thái độ thay đổi cực kỳ nhanh chóng từ giận ghê gớm đến yêu say mê. Tôi đau đầu với vụ này, chưa bao giờ trong đời tôi gặp kiểu tính cách như vậy. Hay phụ nữ khi mới có chồng ai cũng vậy? Tôi không biết nữa.
Và sau đó lại là một cuộc giận hờn mới, lần này tôi cũng chẳng biết nguyên nhân. Em cũng nhảy cửa sổ đi, tôi mặc kệ, mệt mỏi quá rồi, em thích đi đâu thì đi. Tôi nhấc điện thoại gọi về cho mẹ em.
- A lô, má hả? Chắc tụi con không sống được với nhau đâu má ơi.
- Sao vậy? Có chuyện gì thế?
- Hai đứa hoàn toàn không hợp nhau. Cô ấy cứ giận hờn hoài con mệt mỏi quá.
- Tính nó còn trẻ con lắm, con ráng chiều nó một chút.
- Nhảy cửa sổ đi rồi. Nói xong, tôi tắt máy.
Mẹ em có lẽ hoảng hốt khi nghe vậy nên gọi điện cho em, khuyên em đủ điều. Cuối cùng, em lặng lẽ vào nhà cũng bằng đường cửa sổ, rón rén lên giường và ngủ. Tôi tủm tỉm cười, cố không cho em nghe nhưng cuối cùng cũng bị lộ. Em véo vào lưng tôi một cái và nói:
- Ai bảo anh lạnh lùng với em, không quan tâm em chi?
Tôi không chịu nổi cười to hơn và bị ăn thêm mấy cái đấm nữa. Trời đất! Thì ra là vậy? Con người cần được quan tâm, vợ càng cần được quan tâm và cô vợ trẻ con thì cần phải quan tâm hơn nữa. Tôi rút ra được một chân lý quá hay.
Và chúng tôi luôn cố gắng đi trên sợi dây mỏng manh, căng thẳng để duy trì tình trạng hôn nhân không bị đổ vỡ, dù đã nhiều lần, tờ đơn ly hôn hiện hữu trong lòng bàn tay. Tôi vẫn không quên cái thói hờ hững, vì tính tôi như vậy, say mê cái gì là bỏ hết những thứ khác. Tôi mê viết thơ, làm văn nên bỏ quên em. Em thì không quên giận hờn và làm hư hỏng nhiều thứ vì thói lơ đễnh và tính hậu đậu của mình, trong đó có cái điện thoại rất xịn tôi tặng em làm quà làm tôi điên tiết. Tôi tính từ lúc yêu nhau đến giờ em làm rơi của tôi một chiếc điện thoại, nhúng nước một chiếc và giờ là đập bể mặt cảm ứng một chiếc nữa. Tôi đâu có dám nặng lời với em, chỉ nói nhẹ nhàng mà em cũng xụ cái mặt xuống và thế là tôi nổi điên, lao đến...
Tôi mặc kệ, em mặc kệ, cả hai đều không thay đổi, hoặc sẽ dần dần thay đổi nhưng chắc chắn một điều là không bao giờ ly hôn vì chúng tôi đã có một cô bé xinh xinh rất là nhí nhố, đáng yêu.
Tôi thầm hi vọng em một ngày nào sẽ lớn. Và chắc em cũng hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ quan tâm em nhiều hơn.
Bùi Hữu Phúc