Bầu trời và kí ức mối tình đầu

Bầu trời và kí ức mối tình đầu

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 14-05-2016

Bầu trời và kí ức mối tình đầu

T sắp phải rời miền Nam nắng ấm để về quê. Cậu cứ bứt rứt khó chịu và đâm ra buồn bã khi chưa có dịp nói chuyện với cô bé mà ngày về đã cận kề.Rồi những cảm xúc khó tả ấy khiến đôi chân cậu không chịu yên. Trong một buổi sáng, T đi qua ngôi nhà ấy không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần ngang qua cậu chỉ dám liếc vào rồi ngại ngùng quay đi. Khi những ánh nắng chói chang gần lịm, T lại đi ngang một lần nữa. Lần này, cậu bạo dạn nhìn thẳng vào ngôi nhà sơn trắng ấy, đôi mắt mở to đầy kiên nhẫn. Và thật bất ngờ, cô bé đã đứng ngay bậu cửa sổ từ lúc nào, đôi mắt tròn xoe và cái miệng chúm chím cất lên những lời trêu chọc:


- Làm gì mà ngó vào nhà người ta suốt thế? đi đâu mà đi qua đi lại hoài à. Giỏi thì vào đây chơi!


Tim T thình thịch đập. Khuôn mặt đỏ bừng và tay chân thừa thãi, đứng đơ ra ngại ngùng. Vậy là cô bé đó luôn thấy cậu đi ngang qua, vậy tại sao cô bé ấy không để cho cậu nhìn thấy mình?những cả ngày hôm nay cậu đã đi lại biết bao lần có biết không? Những suy nghĩ xâm lấn khiến T đứng yên bất động.


- Vào đây chơi đi T, mai về rồi phải không? bất ngờ, cô bé nói khẽ rồi mỉm cười. Ánh mắt trong veo ánh những tia nhìn trìu mến. Tim T lại rộn ràng bay nhảy. Lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau, cũng là lần cuối cùng được gặp nhau khiến tim T siết lại. T mạnh dạn những bước chân vào ngôi nhà cô bé và mỉm cười ngồi nơi chiếc ghế dài trong phòng khách.


- Sao biết mai T về? giọng nói của cậu rất nhỏ để che giấu nỗi buồn và sự ngại ngùng.


- Ai cũng nói vậy! M im lặng nhìn thẳng vào khuôn mặt của T. Sóng mũi cao, đôi mắt to đẹp lạ lùng làm tim cô bé xao động.


- Ừ mai T về rồi. Cậu chỉ thốt được từng ấy lời rồi ngại ngùng pha lẫn những nổi buồn nhìn ra mảng sân nhạt nắng.


- ...


T lấy hết can đảm nhìn vào khuôn mặt M. Đôi mắt trong veo và khuôn miệng nhỏ xinh. Những nét khả ái hiền hậu toát ra từ cô bé khiến T sững ra, bối rối và đỏ mặt quay đi. Cô bé chạy vào nhà làm gì đó rồi trở ra với một tờ giấy gấp đôi, chìa ra cho T.


- Địa chỉ của M đó. Về ngoài đó nhớ viết thư vào nha! giọng nói nhỏ nhẹ và nụ cười hiền làm T ngẩn ngơ. Cậu đón lấy và gật khẽ rồi bối rối nói như cương quyết:


- T sẽ viết thư cho M vào đầu năm học. M nhoẻn cười. Nụ cười của cô bé 14 tuổi trong veo như nắng mai mùa hạ. T biết rằng, cả hai sẽ nhớ nhau, rất lâu.


........


Những năm ấy, internet chưa có. Liên lạc với nhau là những lá thư nối từng vùng miền đất nước. T ngày ấy đã là cậu trai lớp 10 cao vượt trội nhưng ốm nhom và lạnh lùng, khép kín. Niềm vui của T là vài tháng nhận những cánh thư của M và hào hứng lẫn hân hoan hồi âm lại. Họ sẽ chia những buồn vui trong cuộc sống, hỏi thăm về việc học, gia đình và đều đặn như thế, không ai nói với ai về những cảm xúc tinh khôi trong tim mình như giọt sương đọng, không ai nói với ai về những nổi buồn và nổi nhớ khi cách xa. 15 tuổi không cho phép T vượt xa những giới hạn. T chừng mực và M cũng thế. Duy họ biết rằng họ thật sự cảm mến nhau.


Mùa hè năm lớp 10 của T thật sự có ý nghĩa khi tháng 4 năm đó M viết thư báo tin rằng cô sẽ về quê chơi cùng với gia đình và muốn gặp lại T. Cậu hào hứng thức cả đêm để suy nghĩ viết cho M một lá thư thật dài nhưng chung quy lại là hứa rằng khi M về cậu sẽ dẫn M ra biển, dẫn M đi chơi đó đây chứ không nhìn nhau từ xa như lần đầu gặp nữa.


Mùa hè năm ấy đến nhanh như mong đợi. T cứ ra ngóng vào trông. Họ không có điện thoại liên lạc. Cậu như người trên mây khi không nghĩ ra cách nào để gặp M dù nhà T và nhà cậu của M cách nhau vài km. Nhưng vào một ngày nóng và nắng chói chang, cửa nhà T rộn rã tiếng chào hỏi và khi nhìn qua song cửa sổ, T giật mình đến sững người khi nhìn thấy M đang loay hoay gạt chống xe đạp và chào mẹ mình. Cậu lật đật vào thay ngay chiếc áo sơ mi trắng rồi bối rối ra phòng khách. M đi cùng vài người con gái khác. T biết họ. Những cô chị họ của M là bạn học cùng trường thời cấp hai của T. Họ bối rối nhìn nhau và hỏi thăm qua loa khác với những gì họ từng trao đổi qua thư. Ngày hôm sau M vào miền Nam. Lời hứa của T chưa thực hiện được. Sau lần ấy T viết thư xin lỗi và hứa hẹn về một ngày nào đó có đủ thuận lợi sẽ cùng đi bên cạnh M, để nói chuyện nhiều hơn. Những lá thư vẫn đều đặn khắc sâu thêm tình cảm của hai người dành cho nhau. Đó là thứ tình cảm dịu dàng và sâu đậm.


M vẫn luôn lưu giữ những lá thư T gửi. Thi thoảng, cô lục tủ đựng đồ cá nhân và đọc lại những lá thư của T bằng thái độ nâng niu, trân trọng. Không một ai có thể làm M rung động bằng người con trai ngoài mặt toát ra vẻ lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đáy mắt những tia nhìn ấm áp. Và T cũng không cho ai xen vào trái tim mình khi nó khắc sâu hình ảnh cô bé tóc dài với đôi mắt nâu dịu dàng.


Năm M lên lớp 11 thì T lên 12. Việc học và thi cử cuốn T vào vòng xoáy. M cật lực ôn luyện cho những kì thi học sinh giỏi huyện và tỉnh. Đến mùa hè năm đó, họ dần bặt tin nhau.M vẫn không ngừng tìm cách nối lại sợi dây liên lạc cũ nhưng vô vọng. Tin từ anh L và các chị ở quê rằng T học xong 12 rồi ra Hà Nội học. Internet lúc ấy đã nối đến tận từng vùng miền nhưng M vẫn phải hụt hẩng khi không thể nào biết tin T dù chỉ là một dòng địa chỉ. Những mùa hè của đời học sinh của họ trôi qua trong bình lặng. T vẫn luôn day dứt về M, về những tình cảm trong veo của thuở yêu đầu nhưng rồi khép lại, phần vì cậu nhút nhát và ngại ngùng không dám nhờ mẹ gọi điện hỏi hai bác ở miền Nam. Mà T sẽ nhờ mẹ như thế nào khi cậu luôn giấu tất cả mọi người về tình yêu dịu dàng cậu dành cho M bé nhỏ?


Khoảng cách khiến bầu trời của họ mất dấu nhau. Năm 18 tuổi T đi du học. Khép lại những rung động những tình cảm giấu kín bằng việc chuyên tâm vào học và làm việc ở Sing rồi trở về sau 7 năm. T vẫn chọn Hà Nội làm điểm dừng chân và chưa bao giờ thôi nghĩ về M, dù trong những giấc mơ của anh M đã trưởng thành, có một gia đình nhỏ và những đứa con xinh xắn.


...


Bầu trời của anh và bầu trời của em.


Hà Nội luôn mang đến những cảm giác thanh bình và yên ả. T vẫn giữ gương mặt lạnh lùng và nhìn đời bằng ánh mắt của chàng trai kiên định. Sau nhiều năm du học và làm việc ở đảo quốc Sư Tử, anh trở về. Thật không dễ dàng để hòa nhập với cuộc sống mới bởi đơn giản anh đã sống, học tập và làm việc ở một môi trường hiện đại trong một khoảng thời gian đủ dài. Ngày trở về, T bần thần rất lâu nơi phi trường lộng gió, thầm nghĩ rằng có thể sẽ chẳng bao giờ anh quay trở lại nơi này. Anh sẽ trở về bên gia đình và cống hiến cho quê hương. Những yêu thương với mảnh đất gắn bó nhiều năm khiến lòng T chùng xuống. Anh cố gắng vượt qua những nhói đau nơi lồng ngực, đeo kính đen và lên máy bay...


Chàng trai 27 tuổi chưa hẳn là chưa từng yêu ai đó. Những rung động thoáng qua, những cảm xúc dịu dàng và thái độ lạnh lùng của T khiến những cô gái anh đem lòng yêu mến luôn lướt qua cuộc đời anh.