Polly po-cket
Bất chấp làm gì? Cứ yêu đi đã

Bất chấp làm gì? Cứ yêu đi đã

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 19-05-2016

Bất chấp làm gì? Cứ yêu đi đã

"Sao anh lại ở đây?"


Anh không trả lời tôi mà nhìn quanh. Đám bạn tôi đã chui tọt sang cái bàn khác và ôm nhau nhìn tôi cười khúc khích, có đứa vẫn còn đang lăm lăm cái điện thoại trong tay. Nhìn qua là biết chúng nó vừa gọi cho anh, tôi bèn bĩu môi với chúng nó.


"Duyên phận." Anh buông câu đùa cực kì hiếm có rồi ngồi xuống đối diện với tôi. Câu này làm tôi suýt chết nghẹn, anh có thể nói những câu như thế này sao? Tôi ra vẻ không quan tâm đến những lời anh nói mà quay sang đọc sách. Có lẽ thấy tôi yên lặng nên anh cũng không biết nói gì thêm. Làm sao được, từ trước đến giờ anh vốn không phải người bắt chuyện trước mà.


"Nói chuyện đi chứ." Một trong những đứa bạn tôi nhắn tin. Tôi cũng lúi húi nhắn trả lời, mặc cho anh đang ngồi ngay trước mặt. "Tao hoàn toàn không có gì để nói." Bạn tôi nhắn lại rất nhanh. "Ngẩng mặt lên đi, anh ấy nhìn mày lâu lắm rồi." Tôi đọc xong, cất điện thoại đi, suy nghĩ một hồi rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.


"Nếu không có chuyện gì để nói, mời anh chuyển sang bàn khác."


Đám bạn tôi chết sặc.


"Thật sự em không phải là người thay thế từ lâu rồi." Anh nói chậm rãi hết sức có thể. "Em đã nghĩ kĩ câu này của anh từ lần trước." Tôi nhẹ giọng trả lời. "Đúng là thế thật, bởi vì nếu anh coi em là chị ấy, chắc chắn anh sẽ không lạnh nhạt với em như vậy."


"Không phải là lạnh nhạt, em hiểu lầm rồi. Anh không rõ tình cảm của anh với em là gì nên mới không biết phải đối xử với em thế nào..." Tôi vừa nói xong anh đã có thể trả lời ngay. Nhưng rồi tôi im lặng, anh cũng thế. Không khí ảm đạm giữa tôi và anh trở nên ngột ngạt hơn bao nhiêu. Thậm chí tôi còn nghe được cả tiếng pha nước róc rách của nhân viên bán hàng. Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng khi nghe thấy những lời anh nói, chẳng hiểu vì lí do gì. Tôi biết tôi còn thích anh, nhưng tình cảm này không thể nhiều đến mức lấn hết lí trí của tôi được. Vậy thì vì sao mỗi lần chỉ cần nghe thấy giọng anh là tôi lại thấy muốn khóc như vậy? Vì sao chỉ cần nghe thấy giọng anh là đầu óc tôi lại trống rỗng như vậy?


"Vậy tình cảm của anh với em là gì?" Tôi khoanh tay lại tỏ vẻ ung dung hết sức có thể.


"Anh thích em." Vẫn là cái giọng khiến cho tôi phải bồi hồi ấy, nhưng ý nghĩa câu nói này làm tim tôi nảy mạnh lên một cái.


"Em từng thích anh chỉ vì anh đẹp trai, thế thôi." Tôi cố nói, dù không biết cố nói thêm như vậy để làm gì nữa. Và thật ra tôi không chỉ thích anh vì vẻ ngoài từ lâu rồi, tôi thích anh vì anh là chính anh, đơn giản như thế ấy. Thích một người là tình cảm vừa đơn thuần vừa khó hiểu mà.


"Bây giờ anh sẽ làm em thích con người anh." Giọng anh cực kì chắc chắn.


"Được, vậy thử quay lại." Nói xong rồi tôi mới nhận ra mình vừa trở về khoảng thời gian ngông cuồng kia, thời mà "có cho vàng tôi cũng chẳng dám." Anh cười nhẹ nhàng, kiểu cười đầy hài lòng và vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo. Kẻ đẹp trai như anh đúng là cười thế nào mà chẳng đẹp, nhưng tôi nhìn đã quen rồi. Tôi phân vân, liệu mình có làm đúng không?


Chỉ có đám bạn tôi là ngây ngất với kiểu cười trầm của anh.


* * *


Đã được vài ngày kể từ sau cuộc nói chuyện giữa tôi và anh trong quán nước đó. Tôi quyết tâm làm người bị động trong lần thử này, và mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Kể cả khi chúng tôi đi cạnh nhau, tôi cũng không chủ động làm gì hết cho dù là nắm tay. Nhưng không như tôi dự đoán, anh liên tục nhắn tin và gọi điện cho tôi mỗi khi tôi và anh không gặp nhau. Khi cả hai đều rảnh, anh thậm chí còn đến nhà lôi tôi đi chơi, đi ăn hay chỉ đơn giản là dạo đâu đó vài vòng rồi đi về. Có những lúc, anh kéo tay tôi lại gần hay khoác tay lên vai tôi. Dẫu cho anh không nói nhiều hơn trước là bao, và anh cũng không lãng mạn hơn là mấy thì sự thay đổi này của anh cũng đã đủ làm nhiều người ngạc nhiên. Điển hình là, có một đứa bạn của tôi đang học ngành báo chí còn định viết một bài báo và giật tít là "Thiên nga đẹp trai đeo bám vịt xấu xí?" Tôi nghe nó nói xong chỉ biết cười đau khổ. Đúng là trời có sập thì tôi vẫn chỉ là con vịt xấu xí bên cạnh anh.


"Em đừng để ý những gì người ta nói." Anh nắm chặt lấy bàn tay tôi và nói khi chúng tôi đang ngồi trên lan can của trường học. Tôi ngẩng lên nhìn trời, hai chân nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp điệu, mái tóc tôi bay loạn xạ trong gió. "Em chưa bao giờ bị tác động bởi mấy câu nói bên ngoài." Anh cười, tay vén lại tóc cho tôi. "Anh biết!"


"Chỉ là tò mò thôi..." Tôi hơi chần chừ, nhưng thật sự vẫn tò mò muốn hỏi. "Chị ấy thế nào rồi?" Cảm giác của tôi cho tôi biết anh vừa bị xao động trong giây lát, điều này làm tôi chợt thấy hối lỗi. Đúng là chẳng mấy ai tài giỏi được như tôi, hỏi về người anh thích khi mà tôi và anh đang thử hẹn hò. "Thi đỗ Đại học, có việc làm thêm, chẳng có gì đặc biệt." Anh nói về chị ấy bằng giọng thoải mái nhất, giống như chẳng có gì giữa hai người liên quan. "Anh không thích cô ấy từ lâu rồi mà." Tôi "ồ" lên một tiếng, rõ ràng chẳng ngạc nhiên chút nào.


"Anh biết anh không đủ lãng mạn, cũng không biết nói chuyện nhưng anh sẽ cố làm em thích anh." Đôi mắt trầm của anh làm tôi thấy ấm áp biết bao. Tôi chủ động dựa đầu vào vai anh, cọ cọ vài cái. Anh cười khẽ. "Anh nhớ những lúc em chủ động chạy đến bên cạnh anh."


"Vì sao?" Tôi không thích như thế, nó làm cho tôi có cảm giác như tôi là người đơn phương trong cuộc tình. Chỉ đến tận bây giờ khi anh đang là người chủ động, tôi mới dám nghĩ rằng anh có thích tôi đôi chút. Không phải tôi không đồng ý với việc con gái là người chủ động, nhưng nếu trong cuộc tình rõ ràng ai chủ động quá nhiều thì người đó sẽ là người đau khổ nhất. Nhưng cũng không phải vì thế mà tôi muốn anh là người đau khổ, chỉ là tôi muốn cho anh hiểu được phần nào những gì tôi từng trải qua trước kia.


"Vì anh thích nhìn em cười với anh. Thích cả sự năng động của em nữa." Anh nói mà như đang nhớ lại. "Anh không muốn em trầm trầm thế này."


Tôi khẽ thở dài, cánh tay vòng qua tay anh rồi đan lấy những ngón tay của tôi và anh vào với nhau, đưa mắt nhìn mười ngón tay khít chặt không có lấy một kẽ hở. Thử nắm chặt thêm chút nữa thì những kẽ hở lại hiện ra, tay còn thấy hơi đau nữa. Anh thở dài rồi cười ngao ngán.


"Em làm gì thế?"


"Nếu giữ vừa phải thì sẽ không rời nhau được, còn nếu quá chặt thì có lẽ sẽ xa cách nhau hơn, mà lại còn chịu đau đớn nữa. Anh và em phải chăng cũng thế nhỉ?" Tôi nói, mắt ngước lên chạm ánh mắt anh.


"Đúng thế nhỉ? Bất chấp làm gì? Cứ yêu nhau đi đã!" Anh cười rộ lên, rồi nhanh như chớp hôn chụt vào môi tôi một cái làm tôi giật mình trợn ngược mắt. "Anh anh anh? Hôn hôn hôn?" Hẹn hò lần thứ nhất trong hai năm anh không thèm cầm tay tôi, còn hẹn hò lần thứ hai trong hai tuần anh đã dám hôn rồi?


"Cứ năng động thế này này, anh thích lắm!" Bẹo má tôi một cái thật mạnh, nhìn tôi kêu oai oái mà anh cười lên rất vui vẻ. "Đồ khỉ! Anh thay đổi nhanh quá!" Tôi la lên, có cảm giác mặt mình đỏ bừng và nóng rát như phát sốt. "Em thì vẫn thế." Anh giữ nguyên nụ cười tỏa nắng y hệt vai nam chính của điện ảnh Hàn Quốc.


Lần đầu tiên tôi có cảm giác mình là nữ chính trong một bộ phim tình cảm lãng mạn và sến súa. Trước kia mỗi khi xem phim Hàn tôi đều nghĩ con trai trong phim phải chăng quá sến rồi? Nhưng hóa ra là khi đang yêu thì con trai hay con gái cũng đều sến, cũng ghen tuông và lo sợ mất người kia cả thôi. Tôi và anh bây giờ cũng vậy đấy.


* * *


Tôi gặp chị ấy, người mà anh từng thích. Tình cờ thôi. Chị ấy cũng nhận ra tôi và reo tên tôi đầy hào hứng. Tôi cúi đầu chào chị, rồi ngẩng mặt lên lườm nguýt chị đầy cảnh giác.