Ai tặng em salem

Ai tặng em salem

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 19-05-2016

Ai tặng em salem

Nó không khẳng định điều gì cả. Năm đó cậu năm tuổi, mẹ cậu đem cậu gửi ở trại trẻ mồ côi. Khi đó cậu không hiểu gì là bị vứt bỏ. Cho đến một ngày, có một người đàn ông ăn mặc đàng hoàng đến đón cậu ta đi. Ông ta nói rằng "Mày bị bỏ rơi rồi, theo tao thì sẽ sống". Hóa ra thế này gọi là bỏ rơi. Cậu ở trong căn nhà rộng lớn ấy, ngoan ngoãn như một con mèo. Người vợ vừa mất con của ông ta, khi thì ôm ấp cưng chiều cậu ta như một bảo bối. Luôn miệng nói "Con trai cưng của mẹ. Đi đâu giờ mới về?". Rồi nào là "Thương con lắm". Khi thì đánh đập mắng chửi cậu thậm tệ "Mày là ai? Sao lại nằm trên giường con trai tao?". Tiếp đó là tiếng đập phá đồ đạc. Tiếng đánh đập vang lên trong cái căn phòng màu xanh nước biển, khắp nơi là những hình ảnh phim hoạt hình kì lạ. Cậu ta sống trong nỗi sợ hãi ngày đêm. Nhiều lúc muốn chạy trốn đi đâu đó thật xa. Nhưng trốn đi đâu? Một con người cô độc, không người thân, không tình thương như cậu có sống ở đâu cũng vậy cả. Cảm thấy mọi thứ đều là số phận của mình, nên đành phải chấp nhận mà sống tiếp.


Cậu con trai vô tình, vô cảm, vô tâm, lạnh lùng, lãnh đạm... được chính cái căn nhà xoa hoa ấy tạo ra như vậy. Cậu đầu bắt dửng dưng với mọi thứ. Không tin rằng trên đời này tồn tại thứ gọi là tình cảm. Nhưng càng trớ trêu hơn là đến một ngày cậu ta biết được một sự thật khác. Sự thật ấy đã khiến cậu càng trở nên băng giá hơn. Con người thật đáng sợ. Người thân của cậu còn đáng sợ hơn. Chết hết đi! Chết hết đi! Trong đêm đen, căn phòng cậu ta vang lên tiếng khóc nấc nghẹn ngào mà không kém nỗi căm phẫn. Cậu chính là con ruột của người đàn ông đó. Con trai của ông ta với vợ chính là do một tay mẹ cậu ta bắt đi. Nào là vì mẹ cậu không cam tâm khi con của người đàn bà kia được sống trong sung sướng, còn cậu – cũng là một đứa con của ông ta mà lại phải chịu cảnh thiếu thốn, cơm không đủ no, áo không đủ mặc. Nào là cậu nên ở đúng vị trí của cậu, đó là sống trong căn nhà sang trọng bậc nhất thành phố kia. Mẹ cậu đã sắp đặt tất cả. Từ việc con trai của nhà này mất tích, cho đến việc người đàn ông đó tìm con nuôi và cậu vì vô tình mà được chọn nuôi. Làm gì có thứ gì gọi là vô tình. Mọi thứ đều được an bài, sắp đặt sẵn. Cảm giác như mọi thứ sụp đổ ngay trước mặt. Ngay cả đứng cũng không đủ sức lực. Toàn thân cậu mềm nhũn. Đêm đó bố cậu uống rất nhiều. Ông lái xe trên đường và gặp tai nạn. Người vợ trẻ của ông ta vốn thần kinh yếu nên cũng không giữ nỗi mình.


Khi con người ta quá đau đớn. Nước mắt cũng trở nên khô cạn. Không phải là không muốn khóc mà là không thể khóc. Chỉ biết cười thật to. Cười thật nhiều để chế giễu cái cuộc đời chó chết của mình. Cậu ta đập phá mọi thứ trong căn nhà. Mọi thứ. Kể cả bản thân cậu. Có lần, cô thấy tay chân của cậu ta, mặt mũi cậu ta đầy những vết sẹo. Cô cứ nghĩ rằng thái độ, tính cách bất cần đời của cậu khiến mọi người xung quanh căm ghét mà đánh đập cho bõ ghét. Cô tuy hơi xót trong lòng. Nhưng ngoài miệng vẫn là. "Đáng đời! Cậu thay đổi đi. Không thì chuyện này còn xảy ra dài dài" Cậu ta lườm cô một cái. Ánh mắt bén như dao khiến cô bất giác rùng mình.


Cô thì biết cái gì chứ? Cho đến hôm nay, cùng cậu ta tay trong tay dạo phố. Cô không tin nổi mình cũng có một ngày như thế này. Lòng không khỏi vui mừng, nhưng cũng có chút gì đó khó chịu. Không hiểu vì sao. Như thể giữa hai bọn họ còn có một nút thắt mà chưa có cách nào để gỡ ra vậy. Cộng với cái vẻ bất an trên khuôn mặt sáng sủa của cậu ta. Lòng cô càng khó chịu. "Tôi hỏi cậu một câu được không?" Cậu ta nhìn cô, như chờ đợi câu hỏi ấy. "Cậu có biết người ta nói gì về cậu không? Về cái căn nhà có giàn hoa màu tím ấy?" "Biết"


Cảm thấy hơi hụt hẫng. Cô hi vọng rằng cậu ta sẽ nói là không biết. Cậu ta không biết gì cả và những câu chuyện kia không phải là thật. "Có thật như những gì người ta kể không?" "Thật" Cô trông đợi điều gì chứ? "Cậu muốn nghe không?" Cậu ta nói tiếp. Cô đương nhiên muốn. Ngay lập tức trả lời "Tôi rất muốn biết" Cả hai cùng ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường. Trước mắt bọn họ là những ánh đèn xanh đỏ lấp lánh. Câu chuyện về cuộc đời của một người con trai đáng thương kia đã lấy của cô không biết bao nhiêu là nước mắt. Thật ra, muốn hiểu một con người, tốt nhất là nghe chính miệng họ kể ra câu chuyện của mình. Mọi lời nói của con người về cuộc đời người khác đều không đáng tin. Hoặc giả, đó có là sự thật, thì sự thật kia vẫn chưa đủ. Mà cái chưa đủ kia mới là cái quan trọng.


***


Những ngày cuối cùng của năm học, bọn họ nói với nhau rất nhiều. Cô ngay cả giờ giải lao cũng chỉ muốn ngồi nguyên một chỗ và nói chuyện với cậu ta. Dĩ nhiên cậu ta cũng không dửng dưng với cô nữa. Cậu ta đang dần thay đổi, trở thành một con người ấm áp hơn. Vì cô chăng?


"Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu. Cậu sẽ trả lời chứ?" Cô nói. "Ừm" "Cậu nói lần ở quán nước là lần thứ hai cậu hút thuốc. Vậy lần đầu tiên là khi nào?" "Lúc cậu nói thích tôi"


Tim cô bỗng nhiên đập nhanh. Không thể diễn tả hết cảm xúc trong tim mình. Cậu ta nói rằng chỉ khi nào quá căng thẳng cậu ta mới hút thuốc. Cậu ta không hề thích thuốc lá. Nhưng nghe người ta nói rằng hút thuốc lá có thể giúp người ta giảm bớt căng thẳng, cậu ta liền muốn thử. Cô khiến cậu ta căng thẳng ư? Nghĩ tới đây cô không giấu nổi vẻ vui mừng. "Lần sau không được hút nữa!" Cô vừa cười, vừa ra lệnh cho cậu ta. Cậu ta cũng nở một nụ cười hiếm thấy. Nó làm cô điếng người. Lần đầu tiên cô cảm thấy cậu ta đẹp trai giống với những gì mọi người nói. Cô liền nghĩ thầm, tốt nhất cậu ta không nên cười nữa thì hơn, nó làm cô trong giây phút mất đi bình tĩnh.


"Ừm. Tôi nhận thấy nó không những không giảm bớt căng thẳng mà còn làm căng thẳng hơn. Nên nhất định không có lần sau" Cậu ta cũng vừa cười, vừa nói. "Hôm tôi bị ốm.