Dải ngân hà đã xa
Đăng: 19-05-2016
Dải ngân hà đã xa
Cha mẹ cậu không còn muốn sống với nhau nữa, đó là vào năm cậu lên bảy. Khi ấy, sự mất mát trong cậu được ví như mất người thân và mất cả một người bạn tri kỷ, vì mẹ cậu luôn bận rộn với hàng mớ công việc, kế hoạch của riêng mình. Chỉ có người cha, khốn đốn mới vừa mất việc làm, luôn ở bên cùng tất cả tình cảm chân thành của ông, làm cậu thấy cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Sau cùng, ông vẫn ra đi, vì luật pháp đã quyết định đứa trẻ nên được ở gần mẹ, và mẹ cậu là một phụ nữ giỏi giang đủ sức bảo bọc cho con, không gì viên mãn hơn."Bà biết bệnh trầm cảm không?mẹ tôi đưa tôi đi khám thì bác sĩ nói vậy đó"
"Ừ, tôi có đọc qua", tôi thật sự ái ngại khi vào lúc đó tôi thật sự không biết rõ lắm, chỉ thấy trên phim ảnh người ta hay đề cập tới, nhưng tôi hoàn toàn không muốn làm cậu thất vọng.
"Ừ, tôi phải uống thuốc và đi khám hàng tháng, hay hàng tuần gì đó không rõ lắm. Mà khi đó tôi thấy mình buồn khủng khiếp, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, tôi ăn vào là ói rồi cũng không thèm nói chuyện với mẹ luôn"
Dường như cậu đang cố dùng hết mọi sức lực để diễn tả trôi chảy từng câu từng chữ. Tôi thụ động lắng nghe, cố gắng tìm mọi từ ngữ an ủi cậu, cậu bạn trai ấy với những mảng tối tăm của ký ức, đang cố ghép nối những mảnh vỡ vụn trong tâm hồn và không ngần ngại phô bày nó cho tôi thấy. Cậu có muốn khóc không?nước mắt tôi bỗng dưng lăn dài trên má.
"Tôi tự cho mình là cô nhi, dù cha mẹ vẫn còn sống nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ điều gì ấm áp từ tình cảm gia đình hết"
" Vậy, ông đã làm thế nào để vượt qua?"
"Dù sao, đó cũng là tất cả những gì tôi có. Tôi co cụm lại trong thế giới của mình. Tôi đã nghĩ chắc không ai trên đời này thèm quan tâm đến tôi nữa. Tôi bi quan muốn chết..Cho đến khi tôi gặp được anh trai mình"
"Nghĩa là anh ấy không phải anh ruột của ông, hay anh ấy bị thất lạc?", tôi có nên hỏi như thế không, tôi không có lựa chọn khác, tôi thật sự muốn hiểu rõ hơn, cái đứa bé năm xưa trong cậu làm sao để trở thành một người hoạt bát và vui vẻ như vậy giờ?!
"Tất cả chỉ đúng phân nửa. Nếu vì tôi không biết đến sự tồn tại của anh, thì chắc là anh không phải anh ruột của tôi, nhưng sau 8 năm tôi đã may mắn tìm lại được chính anh trai của mình nên cũng có thể cho rằng anh và tôi đã lạc mất nhau"
Im lặng một chút cậu tiếp lời: "Anh là con trai của ba tôi và một người phụ nữ khác. Anh hơn tôi 5 tuổi, và cũng vì phát hiện ra sự có mặt của anh, nên cha mẹ tôi mới li dị. Chậc, vậy mà sau đó khi tôi đổ bệnh, cha tôi đã đến thăm tôi và dắt theo anh. Lúc đầu tôi ghét anh lắm, tôi tránh tiếp xúc với anh như tránh một cái gì đó dơ bẩn. Nhưng anh đã làm tất cả để đưa tôi trở về cuộc sống bình thường."
" Anh ấy đã làm thế nào hay vậy?", tôi thốt lên ngạc nhiên
Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi giây lát, đôi mắt cậu như có khả năng chứa cả dãi ngân hà bao la rộng lớn, ẩn sâu trong đó là biết bao nhiêu nổi niềm thầm kín.
" Dĩ nhiên là đủ mọi cách. Anh còn nói rõ với tôi rằng chúng ta là anh em ruột nên từ bây giờ anh sẽ chăm sóc tôi. Anh đến nhà tôi thường xuyên sau giờ học ở trường, khi mua cho tôi bánh kẹo, khi lại tặng tôi đĩa phim hoạt hình, rồi lại còn cả chiếc ống nhòm tốn kém nữa. Mẹ tôi có vẻ hài lòng, cũng nhờ anh mà bà đỡ tốn thời gian trông nom tôi trong khi cửa hàng lại có biết bao nhiêu là việc."
"Này, tôi kể chuyện kiểu này có chán không hả?", bỗng nhiên cậu đổi sang giọng tinh nghịch, có vẻ cậu cũng áy náy vì giữ tôi quá lâu mà lại nói về một chuyện hoàn toàn xa lạ một cách bất ngờ như thế.
"Không có đâu, tôi thấy ông kể hay lắm, tôi nghe mà muốn khóc luôn đây nè. Sau đó sao nữa?", tôi đưa tay chùi mắt, rõ ràng khi nãy tôi đã khóc thật.
"Ừ, sau đó thì tôi cũng bắt đầu mở lòng với anh, chúng tôi có chung sở thích là nghiên cứu côn trùng, bò sát và cả khủng long nữa. Anh dẫn tôi đến những tiệm sách cũ, vì theo lý lẻ của anh, sách cũ mà khéo chọn thì toàn sách hay thôi. Thời xưa người ta đâu có nhiều phương tiện giải trí như bây giờ, có được một cuốn sách hay để đọc chẳng khác nào sở hữu một kho báu.", cậu lôi trong ba lô ra một cuốn sách cũ kỹ, màu giấy đã xỉn theo thời gian "Con chim trốn tuyết" của Paul Gallico. "Tặng bà nè, tôi thích cuốn này lắm, đây là một trong những truyện tôi thích nhất lúc bé đó "
Tôi đón lấy nó, nâng niu như một sản phẩm dễ vỡ, mùi giấy cũ lại thơm đến thế sao. "Cảm ơn ông rất nhiều"
"Tối nào anh cũng ở chơi đến tận 8 giờ rồi mới ra về, anh biết nhiều thứ hay ho lắm, tôi chắc là bị nghiện sách cũng do anh "lây" cho. Và đến tính cách hiện giờ của tôi cũng hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi anh ấy. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu không có anh thì sẽ có tôi như hôm nay không?hay chỉ là một định dạng méo mó của tính cách không hoàn hảo". Gió khẽ lướt nhẹ qua mái tóc cậu, những lọn tóc xoăn nho nhỏ bay khe khẽ theo chiều gió. Ngoài sân, lát đát còn vài bóng người rồi cũng thưa thớt dần.
"Thôi mình về nha", cậu kéo tay tôi đứng dậy khỏi băng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, tôi cũng thật sự quên mất mình theo cậu ra đây từ khi nào.
"À, còn một điều nữa, tôi lớn hơn bà một tuổi đó nha. Tôi đã không thể đi học tiếp sau cú sốc đó "
"Ừ, tôi biết rồi, ông cụ non"
Chúng tôi ra về mang theo nhiều nổi niềm riêng. Cậu có thật sự thích tôi không điều đó không còn quá quan trọng nữa. Vì với tôi, cậu đã giữ một vị trí đặc biệt trong lòng mà không ai có thể thay thế được. Có lẽ với cậu, tôi cũng thế chăng?!
Cậu đi học trễ hơn dự định một tuần, cũng vì anh trai cậu đã mất. Tôi nghe có tiếng vỡ vụn trong lòng khi biết tin ấy, có gì đó xa xăm, mờ nhạt giữa người con trai nằm trên giường bệnh mà tôi đã gặp hơn một tuần trước với hiện thực lúc này-giờ đây không còn tồn tại nữa, mọi thứ có vẻ mơ hồ không thật. Nhưng khi thấy miếng vải đen nhỏ đính trên túi áo cậu thì tôi hiểu mọi chuyện thật sự đã diễn ra và cậu lại một lần nữa mất đi một người thân mà cậu rất mực yêu quý. Và lần ra đi này là mãi mãi.
Hết học kỳ I thì cậu quyết định đi du học, giữa chúng tôi dường như vẫn còn rất nhiều ngổn ngang không thể giải bày. Tuy vậy, tôi mừng cho cậu và cậu bảo cậu vẫn ổn, mẹ cậu cũng muốn như vậy, bà đã để sẵn một số tiền lớn trong ngân hàng để lo liệu cho việc học của cậu sau này. Cậu học ngoại ngữ rất giỏi và gia đình cậu cũng khá giả nên đầu học kỳ II cậu đã hoàn tất thủ tục du học. Cậu nói với tôi rằng đừng đi tiễn cậu, vì cậu ghét sự chia ly, có thể cậu sẽ định cư ở đó hoặc sau năm năm hay mười năm nữa cậu sẽ về. Không thể nói trước được gì khi những điều bất ngờ lại hay đến vào những quyết định cuối cùng. Có thể một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau giữa đám đông xa lạ.
Tôi không còn là cô bé mười lăm tuổi, nhỏ dại và ngây ngô ôm ấp mối tình trung học để rồi tự dằn vặt mình đã đánh mất rất nhiều cơ hội quý giá để tỏ bày. Chúng tôi đã mất liên lạc vời nhau khi tôi chuyển nhà đi vào cuối năm lớp 12. Tôi bắt đầu tập thói quen đọc sách, học cách suy nghĩ tích cực từ cậu. Tôi sống mãn nguyện với con người của tôi bây giờ, với những gì tôi đã may mắn sở hữu.
Tôi tự hỏi ở đâu đó xa xôi trên trái đất này, cậu có thật sự cảm thấy hạnh phúc như tôi không?!
Nhien Le