Đi qua mênh mông
Đăng: 19-05-2016
Đi qua mênh mông
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được hay có thể tưởng tượng ra câu chuyện về ba người phụ nữ đã và đang yêu cùng một người đàn ông rồi đưa đẩy thế nào đó họ gặp nhau trong một ngày tháng tám nắng mưa thất thường...
***
Tôi ngồi thu lu nơi góc phòng trông ra khung cửa trước mặt nhìn một đêm sắp trôi qua.
Thật lạ khi tôi chợt nhận ra Sài Gòn chỉ là cô gái trẻ xinh đẹp lung linh hối hả xuôi ngược ánh đèn khi nhìn từ trên các khung cửa của những toà nhà cao tầng chọc trời, những nơi xa xỉ... Còn đối với tầm nhìn từ khung cửa trên lầu ba của một ngôi nhà bình thường, dù đang nằm ở giữa khu trung tâm nhưng Sài Gòn chẳng khác gì một người già, nhàm chán, cũ kỹ, tẻ nhạt... Từ khung cửa này, tôi thấy đời mình như trôi chậm lại, mỗi giây phút trôi qua bỗng trở nên dài lê thê, bất tận...
Tôi vừa mới nghỉ việc ở một cửa hàng quần áo tôi vốn rất thích từ trước đó. Thật buồn cười khi tôi chợt phát hiện ra cái thành phố đông đúc có gần một phần ba dân số cả nước này lại không mênh mông như tôi nghĩ. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được hay có thể tưởng tượng ra câu chuyện về ba người phụ nữ đã và đang yêu cùng một người đàn ông rồi đưa đẩy thế nào đó họ gặp nhau trong một ngày tháng tám nắng mưa thất thường...
Chỉ qua một thói quen bình thường của một người phụ nữ mà chúng tôi chợt nhận ra tất cả đều mang một cái đầu lừa trên người.
Cô gái đến mua quần áo và luyên thuyên với người bạn thân về người bạn trai của mình... Về một ai đó, một cái tên nào đó, một công việc nào đó, một nơi ở nào đó... Quen thuộc!
Và khi cô vừa quay đi, người quản lí cửa hàng của tôi nhanh chóng bốc điện thoại và gọi ngay cho một người nào đó, lại là cái tên đó, lại là công việc đó, lại là một nơi nào đó... Điều mà tôi đã định sẽ làm ngay sau đó đã có người làm trước.
Thay vì tức giận, tôi bỗng thấy buồn cười... Khi nhận ra Trái Đất này đúng thật là hình tròn và thành phố này... Chao ôi, đất chặc người đông nên người ta mới có thể dễ dàng tìm được nhau như vậy. Giống như những mắc xích... Nếu rời rạc chúng ra thì chẳng thể biết chúng là gì.
Tôi mất thăng bằng trong vài ngày trước câu chuyện yêu đương ba cô gái cùng một lúc trong hai năm qua của người vừa đòi cầu hôn tôi cách đây một tuần nhưng tôi đã khéo léo từ chối. Lòng không ngừng tự hỏi, có thật là chỉ có ba? Ba? Hay... Ba mũ ba? Hay nhiều hơn ba mũ ba???
Tôi bước vào tuổi hai mươi thật nhẹ nhàng với đôi mắt lúc nào cũng buồn rượi. Bạn bè tôi vẫn hay nói về tôi như thế... Tôi chỉ cười.
Tôi buồn ư... Đời tôi buồn đến nỗi đôi mắt tôi chẳng bao giờ tươi vui hay căn bản mắt tôi buồn như cuộc đời tôi buồn?
Đến khi tôi kịp nhận ra bạn bè chung trang lứa tôi đang ngày một bước về một tương lai ổn định hoặc đã ổn định thì tôi, tôi chợt nhận ra tôi chẳng có gì ngoài những câu chuyện buồn của đời mình.
Khi đám bạn chung thời cấp ba của tôi đang vô tư ngồi trong giảng đường đại học, thì tôi lại lông bông bên ngoài với cái nghề làm stylist freelance! Nghe thật oách nhưng hiểu nôm na như kiểu một đứa đi bán ý tưởng dạo.
Một ngày của tôi bắt đầu lúc tám giờ, lang thang hết con phố này đến con hẻm nọ, tôi không biết mình đang đi về đâu cũng giống như cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu... Khi tôi đói, tôi ghé vào một quán bên đường, ăn những món bình dân, khi tôi khát, tôi ngồi những quán cóc dăm ba nghìn một ly cà phê đầy vị đắng của bột bắp sấy khét... Tự hỏi, mình đang tồn tại vì cái gì?
Tôi hát được nhưng giọng của tôi không phải dành cho thể loại thị trường, tôi viết hay nhưng chẳng ai ngó ngàng đọc chúng, tôi vẽ đẹp nhưng đem bán cho ai đây? Bạn tôi cả lũ hoạ sĩ suốt đời ôm tranh gặm cho no qua ngày.
Tôi thích làm phim, tôi thích khoe những hình ảnh đẹp tôi quay được cho mọi người cùng xem ...một cảnh bình minh lên chẳng hạn? Hay đơn giản chỉ là cảnh một bà cụ đang được một đứa trẻ đắt qua đường... Tôi thích tạo ra những cái gì đó bình thường thôi, chia sẽ và tôi mong được mọi người cảm nhận được ...nhưng, tôi nghèo quá, đến cả tiền vào đại học tôi còn không có, chứ đừng nói là làm phim... Đừng nói là...
Đôi khi, tôi soi mình vào gương, cười một cái, tôi thấy mình cũng xinh, cũng dễ thương... nhưng tại sao tôi vẫn lẫm lũi một mình trên những con phố? Có phải tôi quá than lam khi mong được có ai đó bên cạnh mình, ai đó ngồi yên kế bên tôi, chỉ ngồi, im lặng, vậy là đủ! Phải, một ai đó có thể hiểu được cái cảm giác trần tục gọi nôm na như là "thèm người". Thèm người! Thật buồn cười khi người ta đạt đến cái đỉnh điểm nhất của sự cô đơn, khi phải dùng cái từ "thèm" để gọi cho đúng cái cảm giác đó!
Cái cảm giác đơn giản là cần có ai đó ngồi bên cạnh, ai đó lái xe đằng trước để bản thân cảm thấy an tâm nép vào trên phố xá tấp nập. Ai đó đi bộ cùng trên những con đường, cùng nhau đi và khám phá tận cùng những góc phố, ngõ hẽm, ai đó sẽ cùng tôi ăn những que kem trong cửa hàng kem tôi thích, ai đó sẽ cùng cười, cùng khóc trước những bộ phim, ai đó sẽ ôm tôi khi mùa đông về qua ngõ, ai đó...cùng mơ chung một giấc mơ cùng tôi... Phải! Ai đó... Người nào đó! Ai đó tôi đã từng có rồi mất... Phải! Ai đó, người nào đó...
Hoảng hốt, tôi chợt nhận ra tôi chỉ là một ai đó, một ai đó nhạt nhoà như bao triệu triệu con người đang lũ lượt xượt qua tôi trên phố tấp nập.