Như tiếng dương cầm
Đăng: 20-05-2016
Như tiếng dương cầm
***
Chiếc dao chỉ có dấu vân tay của tôi và Dương Cầm. Tôi đủ lớn để hiểu được những gì người ta nghĩ về mình. Tôi cũng chẳng lên tiếng thanh minh. Cuối cùng thì cảnh sát gấp hồ sơ lại. Dương Cầm tự tử.Tôi rửa sạch và nhét chiếc dao vào hộp nhựa nhỏ, đeo lên cổ. Tôi yêu bố, yêu mẹ, yêu anh, yêu em gái mình vô vàn. Tôi ước gì mình có thể yêu họ được nhiều hơn nữa.
***
Tôi tô màu cho những ngày xám xịt bằng cách dậy thật sớm và chạy bộ. Cảm giác thấy mình khỏe khoắn trong bộ đồ thể thao màu hồng phấn cũng đem lại chút gì đó mới mẻ. Ít ra là tôi đã thôi nằm trùm chăn và lặn ngụp thật sâu trong những nỗi đau cứ hiện lên trong từng nốt nhạc. Đôi khi tôi chạy sang phòng mẹ, định ngỏ ý rủ mẹ chạy cùng, nhưng khi thấy bố mẹ vẫn ngủ ngon, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.Niềm yêu đời sau mỗi khoảng lặng thật thiết tha.
Tôi cứ lang thang và tự thưởng cho mình những cảm xúc mà không hẳn ai cũng có hay đã từng vượt qua. Tôi hít thở thật căng và chôn sâu mọi thứ trong lòng. Chính những vấp váp trong cuộc sống khiến tôi nhận ra nhiều điều ý nghĩa, vậy thì tại sao tôi phải thù ghét những nỗi đau, những tổn thương làm gì. Tôi vẫn yêu, vẫn sống, sống cho anh, và sống cho Dương Cầm, sống cho bố mẹ, và sống cho chính tôi.
***
Ngày 12/07/2011.
Tôi mua một bó sen trắng, lên xe, và đi. Đặt những cành sen trắng lên mộ anh và Dương Cầm. Tôi để mặc lòng mình trôi dạt theo những cảm xúc trộn lẫn.
Hôm nay, em tôi tròn 7 tuổi!
"Khi mặt trời mọc, con linh dương biết nếu nó chạy không nhanh nó sẽ làm mồi cho cọp. Mỗi ngày mặt trời mọc, con cọp cũng biết nếu nó không chạy nhanh bằng linh dương thì nó sẽ chết đói. Tôi không phải linh dương, cũng không phải cọp. Nhưng tôi biết nếu không chạy hết sức, tôi không thể tồn tại".
P/s: Lời tác giả:
Khi bạn đang đọc những dòng chữ này, có nghĩa là bạn đang đọc Nhật ký của tôi! Một TÔI của tuổi 15, TÔI 18, và TÔI 20! Những ký ức của một thời gian dài gói gọn lại trong 3 câu chuyện, nó không đủ để kể hết những gì tôi đã trải qua.
Hãy vui lên nhé! Vì dù trong hoàn cảnh đau khổ đến mức nào, chúng ta cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người, vì chúng ta ĐANG ĐƯỢC SỐNG!
Mẫn