Viên sỏi

Viên sỏi

Tác giả: Sưu Tầm

Đánh giá: 9/10

Đăng: 12-05-2016

Viên sỏi

Nhớ Cụ, mà chưa về được để thắp cho cụ một nén nhang, vì cuộc đời cứ kéo tôi đi xa mãi, xa mãi...


***


Chồng đi mua sỏi nhỏ về để trải ở vườn.


Ra nghịch sỏi, lựa những viên tròn nhẵn để chơi, chồng lắc đầu cười: "Sao vợ anh lại giống con nít thế nhỉ?"


Lẫn trong đám sỏi nhỏ, có một viên sỏi rất to, tròn, tuy thô ráp nhưng đều và đẹp.


- Cái này chặn giấy cũng hay đấy chứ? – Tôi nhặt lên ngắm nghía và tự nhủ.


Nhưng ngay trong khoảnh khắc, những mảnh vỡ thời gian lắp ghép vào nhau, hình thành một bức tranh như cỗ xe thời gian đưa tôi ngược vào miền ký ức.


Viên sỏi


- Cái Hà về đấy à, ra đây cụ nhờ cái này. - Vừa nhìn thấy tôi ngoài cổng, Cụ tôi đã mừng rỡ nói to như thế.


Lúc đó, Cụ bà sanh ra ông ngoại tôi đã ở tuổi 92.


Tôi dựng chống xe chạy vào, thấy cụ đã xăm xăm xách một xô nước đầy từ giếng vào cái sân giếng nhỏ, tôi vội đỡ cho cụ và hỏi:


– Cháu đổ vào cái thau cho Cụ nhé?


- Ừ, rồi để cụ kéo thêm một xô nữa – Cụ bảo tôi.


- Để cháu làm cho


- Chỉ có mày là lo cho cụ, nhà này, đứa nào cũng lười cả.


- Sao cụ nói thế, chắc tại cụ không nhờ ai...nên ai biết lúc nào cụ đi tắm giặt mà giúp cho cụ được?


- Ối, chúng nó có nhìn thấy cũng chẳng giúp, mà tao có què đâu, tao còn làm được thì tao làm, nhờ ông mày (ông ngoại tôi) thì cũng được nhưng mà nó cũng bận, thôi thì mình tự làm, đỡ phiền ai.


- Thì cụ cứ nhờ đi xem thế nào nào, cháu có phải lúc nào cũng về nhà đâu, cụ già rồi, kéo nước từ giếng lên rồi lại xách ra đây, nhỡ bị ngã thì làm thế nào?


- Giờ mày lấy hòn sỏi này, kỳ lưng cho cụ, cụ không với ra được đằng sau nên lúc nào tắm xong cũng vẫn cứ cảm thấy bẩn.


- Dạ được ạ.


Tôi kỳ lưng cho Cụ, lúc đầu tôi kỳ nhẹ, vì sợ Cụ tôi đau, nhưng cụ bảo: – Kỳ mạnh nữa lên cháu.


- Cháu sợ cụ đau lắm


- Sợ gì mà sợ, cụ già rồi, da cũng già rồi, đau gì mà đau nữa, cứ kỳ mạnh vào, thật mạnh vào cho nó sạch ghét


- Vâng ạ


- Sao kỳ nhẹ thế?


- Cháu kỳ mạnh rồi đấy ạ


- Kỳ mạnh nữa vào


Tôi kỳ mạnh và kỳ mạnh nữa, cụ vẫn phàn nàn: – Kỳ gì mà giống như gãi ngứa cho cụ thế?


Tôi đính chính: – Không, cháu kỳ mạnh hết sức rồi đấy chứ ạ?


Cụ giận: – Thôi để tao làm, đúng là không nhờ cậy được ai.


Ông ngoại vừa lúc đi ra, nghe được ít nhiều, liền cười bảo tôi: – Ôi giời, da của Cụ là da cóc rồi, chai cảm giác rồi, có kỳ thế nào cũng thế thôi.


- Ông ơi, nhưng mà lưng của cụ sạch rồi, cháu kỳ kỹ lắm rồi. Cụ ơi, lưng của cụ hết ghét rồi ạ. Cháu cũng đi tắm đây.


Tắm xong, sang thăm cụ, tôi thấy cụ đang lọ mọ vò quần áo một mình, càng nghĩ sao mà càng thấy thương cụ nhiều, tôi bảo: – Cụ ơi, để cháu giặt cho, cháu giặt nhanh lắm, một tí là xong.


Tôi giặt bộ quần áo cho cụ, mà cứ nghĩ luẩn quẩn hoài, buồn hoài.


Kỷ niệm về cụ của tôi còn nhiều, nhưng mà tôi sẽ khép lại câu chuyện viên sỏi ở đây vì tôi phải mang viên sỏi này vào trong phòng làm việc.


Tôi dùng viên sỏi ấy để chặn một tệp hồ sơ trên bàn, hình ảnh của cụ tôi như còn đâu đây rất gần, dù Cụ đã về với thiên thu hơn 10 năm về trước...


Nhớ Cụ, mà chưa về được để thắp cho cụ một nén nhang, vì cuộc đời cứ kéo tôi đi xa mãi, xa mãi...